Tổng số lượt xem trang

Hiển thị các bài đăng có nhãn Chánh niệm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chánh niệm. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 29 tháng 1, 2022

Chiêm nghiệm

 


Khi đi máy bay, quí vị có thể nhìn thấy đủ loại phong cảnh phía dưới — hồ, núi, rừng rậm, sa mạc, các nơi ấm lạnh. Trong thiền tập cũng thế, đủ loại kinh nghiệm trôi qua trước mắt quí vị. Vào lúc đó, điều quan trọng nhất là đừng đeo bám.

Đừng tự hào cho rằng đây là các kinh nghiệm “tốt lành” và “giờ ta đã thực chứng pháp Đại Thành Tựu!” Quí vị cũng không nên chán nản vào những lúc có các kinh nghiệm tu tập “tồi tệ”, cảm thấy gần như bỏ hết công phu thiền tập, tự trách “ta sẽ không bao giờ thành công được rồi.”

Hãy để tâm an trú trong trạng thái tự nhiên, đừng gắng. Hãy như một trẻ sơ sinh nằm trong nôi. Cho dù binh lính gươm giáo vây quanh đe doạ, em bé vẫn không hề sợ hãi. Nói tóm lại là không nên biến đổi trạng thái tự nhiên.”

DILGO KHYENTSE RINPOCHE

When you travel in an airplane, you can see all sorts of landscapes below — lakes, mountains, lush forests, deserts, cold and warm places. Likewise, during meditation, experiences of all kinds pass before your mind’s eye. At that time, the most important thing is to avoid any kind of clinging.

Don’t proudly think that these are “good” experiences and “Now I have realized the Great Perfection!” Neither should you be discouraged by “bad” periods of practice and feel like giving up meditation altogether, telling yourself, “I’ll never succeed.”

Let the mind remain in its completely natural, uncontrived state. Be like a newborn baby in its cradle. Even if surrounded by threatening armies wielding swords, the baby has no fear. In brief, there should be no modification of the natural state.

Source: "Pith Instructions: Selected Teachings and Poems"

 

Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2021

Hãy tưởng tượng bạn sinh năm 1900.

 

Hãy tưởng tượng bạn sinh năm 1900.

Khi bạn 14 tuổi, Chiến tranh thế giới bắt đầu và nó kết thúc khi bạn 18 tuổi, với 22 triệu người chết.

Ngay sau đó 2 năm đại dịch toàn cầu, cúm ′′Tây Ban Nha". Nó giết chết 50 triệu người. Bạn còn sống và đã 20 tuổi hừng hực thanh xuân.

Sau đó ở tuổi 29, bạn đã sống sót qua một cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu bắt đầu với sự sụp đổ của chứng khoán New York gây ra lạm phát, thất nghiệp và đói khát.

Bạn 39 tuổi khi chiến tranh thế giới 2. bắt đầu và kết thúc khi bạn 45 tuổi trong thời kỳ Holocaust (Shoah), 6 triệu người Do Thái chết. Tổng cộng có hơn 60 triệu người chết.

Khi bạn 64 tuổi, chiến tranh Việt Nam bắt đầu và kết thúc khi bạn 75 tuổi.

..........

Một người sinh năm 198x gần như không biết cuộc sống đã từng khó khăn như thế nào, cũng chưa từng sống sót qua một số cuộc chiến tranh hay thiên tai.

Một thanh niên sinh năm 1995 và nay tròn 26 tuổi cảm thấy tồi tệ khi đơn hàng Amazon của nó mất hơn ba ngày mới đến hoặc nếu nó có dưới 100 ′′like′′ trên Facebook hoặc Instagram.

Vào năm 2021, nhiều người trong chúng ta sống trong tiện nghi, thoải mái, có thể tiếp cận với nhiều nguồn giải trí khác nhau tại nhà, và thường có nhiều hơn những gì chúng ta cần. Nhưng người ta luôn phàn nàn về tất cả mọi thứ.

Chúng ta có điện, internet, điện thoại, thức ăn, nước sạch và một mái nhà. Không có gì trong số này từng tồn tại hoặc đầy đủ trước đó.

Nhưng nhân loại đã sống sót sau nhiều hoàn cảnh nghiêm trọng hơn và không bao giờ mất đi niềm vui của cuộc sống.

Không sao đâu, bình tĩnh sống, chia sẻ với những người khó khăn hơn mình. Rồi chúng ta sẽ vượt qua!

St.

(vài hình ảnh Sài gòn những ngày giới nghiêm chống dịch. Đã từng là “ thành phố không ngủ” mà giờ 18 h đã “ngủ” rồi. Mệt và bệnh chăng, thương quá!)

 






Thứ Hai, 5 tháng 7, 2021

BỮA TIỆC VÀ MẸ!🥰

BỮA TIỆC VÀ MẸ!🥰

(Một câu chuyện thương tâm)



Hắn bỏ hai chiếc vali to đùng lên xe rồi kêu cậu Tuấn lái xe kiểm tra xe một lần cuối trước khi khởi hành. Năm nào cũng vậy, cứ đến tháng bảy âm lịch là cả nhà hắn lại về quê để giỗ Mẹ. Năm nay, hắn quyết định về sớm hơn mọi lần hai ngày.

Cậu tài xế và vợ hắn có vẻ thắc mắc nhưng không dám hỏi. Chiếc ô tô chạy chậm chậm trên con đường ngoằn ngoèo, băng qua những quả đồi nhấp nhô đang mùa thu hoạch gỗ tràm. Xe đang lăn bánh bất ngờ hắn bảo dừng…..dừng lại. Cậu lái xe tên Tuấn vội đạp thắng cho xe dừng lại nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì. Hắn mở cửa bước xuống, ngước mặt nhìn lên trời xanh một thoáng rồi bước về phía sau nơi có một người phự nữ đang lui cui gom nhặt những cây củi bên đường. Nghe tiếng chân, người phụ nữ ngước lên, chị ta tầm ngoài 40 tuổi, nước da sạm nắng. Phía xa hơn một chút có hai đứa trẻ, đứa lớn khoảng 10 – 12 tuổi, đứa kia nhỏ hơn. Hắn nở một nụ cười nhìn chị rồi tiến lại gần nhỏ nhẹ hỏi: “Chị ơi, củi này thì mình bán bao nhiều tiền một bó?” Đang làm mệt nhưng có một người lạ hoắc hỏi nên chị miễn cưỡng trả lời: “Tùy lúc chú ơi, mà chú hỏi để mua hay làm gì vậy?” Hắn lắc đầu không nói mà cúi xuống giúp chị sắp xếp lại những cây củi cong queo rồi phụ chị bó lại, dựng sát vào vệ đường.

Hắn quay lại xe lấy ra mấy lon nước ngọt giơ tay vẫy hai đứa trẻ lại để đưa cho tụi nó. Hai đứa nhỏ mắt tròn xoe ngạc nhiên vì được cho quà, nhưng cái nhìn nghiêm khắc của mẹ làm chúng khựng lại. Có lẽ bản năng người mẹ đã buộc chị phải làm thế để bảo vệ con mình trước sự đường đột của một người khách lạ. Như hiểu được suy nghĩ của người phụ nữ, hắn nhỏ nhẹ nói; em cũng là người ở đây nhưng em đi làm xa mới về, nhà em ở thôn Hạ đó chị. Đến lúc này thì gương mặt người phụ nữ mới giãn ra kèm theo cái gật đầu và nụ cười thân thiện. Ngồi trên xe vợ hắn hơi thắc mắc và có chút bực mình vì hành động của hắn có vẻ kì lạ nên chị ta mở cửa cùng hai đứa con bước xuống. Hắn giới thiệu với người phụ nữ đó đây là vợ và con em, tiện thể hắn buột miệng hỏi thế anh làm việc gì mà không phụ giúp chị? Chị lắc nhẹ đầu, bất chợt hai giọt nước mắt rớt ra giọng chị nhỏ lại; anh ấy mất rồi, hắn xin lỗi vì thấy mình hỏi một câu quá ngốc! Hắn nhỏ nhẹ hỏi mình chị nuôi hai đưa chắc vất vả lắm chị ha? Như được trút cõi lòng người phụ nữ nói tiếp: “Anh ấy đi để lại hai đứa nhỏ mình chị lo cho chúng ăn học. Nhà có hai sào ruộng mỗi khi gieo sạ xong là chị rảnh rỗi, những lúc như vậy hễ ai kêu gì chị làm nấy để kiếm tiền, không có ai kêu làm thì ba mẹ con đi mót củi để bán. Sắp tới khai giảng rồi mà...” Nói đến đó, giọng chị ta nghẹn lại những giọt nước mắt lại rơi xuống đất.

Sau một khoảng lặng thinh, hắn quay lại xe mở túi xách lấy ra một xấp tiền, cẩn thận cho vào một chiếc phong bì rồi quay lại chỗ người phụ nữ. Cái này em cho hai cháu để chị mua sách vở và vài bộ đồ, chị cầm đi đừng ngại. Quá bất ngờ, người phụ nữ cương quyết không nhận. Chị không nhận một phần vì lòng tự trọng và một phần nữa, đó là sự nghi ngờ vì chẳng có ai lại tốt bụng đến thế! Hắn đưa mắt cầu cứu vợ, như hiểu ý, vợ hắn bước tới đặt tay lên vai người phụ nữ, giọng thân thiết: “Cái này là tụi em thấy thương hai đứa nhỏ, năm học mới sắp đến rồi chị cầm lấy đi tụi em không có ý gì đâu.” Vừa nói, vợ hắn ý tứ luồn chiếc phong bì qua tay bỏ vào chiếc túi áo đã cũ, người phụ nữ đẩy ra nhưng bàn tay chị đã bị giữ lại. Sau vài câu trò chuyện, vợ chồng hắn chào người phụ nữ và hai đứa nhỏ rồi lên xe, còn người phụ nữ kia không quên cúi đầu và liên tục cảm ơn trong nước mắt.

Xe chạy, cô vợ hỏi hắn anh quen chị ấy hả? Không, hắn trả lời kèm theo cái lắc đầu. Không khí trên xe trở nên nặng nề, vì vợ hắn và cả cậu lái xe có quá nhiều thắc mắc nhưng nhìn gương mặt lạnh tanh của hắn chẳng ai dám hỏi gì thêm. Về đến nhà, hắn được vợ chồng cậu hắn cùng mấy đứa em ra tận ngõ đón. Vừa xách vali, cậu hắn vừa bảo: “Cậu dọn sạch sẽ hết rồi, chỉ còn mấy cây cỏ trên mộ mẹ con cậu để cho con về nhổ thôi.” Hắn cảm ơn cậu và theo bước vào nhà. Sau bữa cơm tối, vợ hắn lấy quà ra phân phát cho mọi người trong gia đình và một số người bà con xa. Ngoài ra vợ hắn cũng không quên những phần quà cho những nhà láng giềng, vì mỗi khi vợ chồng về họ đều tới thăm.

Mới hơn 9 giờ tối nhưng ở vùng quê tưởng chừng như khuya lắm, khách đã ra về hết, cậu mợ chuẩn bị đi ngủ, hắn pha ấm trà mới rồi rủ cậu lái xe cùng ngồi uống. Như để giải đáp cho hành động ban chiều nhằm giải tỏa cho cậu ta và cũng là một cách để chia sẻ nổi lòng, hắn chậm rải kể: Ngày đó nhà hắn nghèo lắm, bố hắn là một gã đàn ông chỉ có công duy nhất là tạo ra hắn trên cõi đời này, còn sau đó là mất hút. Hắn được một tay mẹ hắn tần tảo nuôi lớn với sự giúp đỡ lúc có, lúc không của những người cậu và bà con bên ngoại. Hắn khá thông minh, học giỏi và năng động nên dễ hòa đồng và luôn được Thầy yêu, bạn mến.

Ngày hắn đỗ đại học, mẹ hắn làm hẳn một mâm cơm to mời bà con đến chia vui và mọi người đều có một chút quà dành cho hắn. Món quà không to nhưng chứa đựng tất cả những chân tình cũng như nổi vất vả của người dân nơi vùng quê nghèo ấy. Hôm đó mẹ hắn rất vui, nhưng đằng sau niềm vui ấy là một nỗi lo toan đang lớn dần, phải làm thế nào để có tiền lo cho 5 năm đại học của hắn? Nhưng lúc đó hắn đang sung sướng với niềm vui dâng trào, nên đâu thấy những giọt nước mắt của mẹ.

Ngày hắn nhập học, mẹ hắn bảo: ”Con nhớ ăn uống đầy đủ để có sức mà học, cố gắng học cho giỏi để sau này không phải khổ như mẹ nghe con.” Nói đến đó, mẹ hắn lặng im vì tiếng nấc đã chặn lại tất cả. Trong những năm hắn học đại học, mẹ hắn làm mọi việc để có tiền nuôi hắn. Từ rửa chén bát thuê đến đi phụ giúp việc nhà. Lúc lên rừng kiếm củi, khi xuống ruộng gặt thuê v.v.v.. Thậm chí vay mượn nhiều nơi để cho hắn kịp đóng tiền học phí, để không phải chịu kêu tên mà xấu hổ với bạn bè.

Năm thứ tư, hắn được đi thi cùng đội tuyển của trường, may mắn hắn giành được giải nhất. Để thể hiện một chút với bạn bè, hắn lấy số tiền thưởng cùng với ba triệu đồng mà mẹ mới gửi ra mời bạn bè một bữa thịnh soạn. Sau khi gọi bia kèm theo các món ăn hải sản, cả đám cùng nâng li với những tiếng dô dô ầm ĩ. Bữa tiệc đang cao trào thì hắn ra chỗ dựng xe để lấy món quà vào tặng cô bạn gái. Đúng lúc chiếc tivi đặt bên ngoài đang phát lại chương trình “NHỮNG CÁNH CÒ ĐI QUA GIÔNG BÃO”, hắn nhìn lên hình ảnh người phụ nữ gầy gò, đen nhẻm đang ngồi tựa vào ghế vừa nói vừa thở không nổi kia không ai khác hơn chính là mẹ hắn. Mẹ hắn đang run run nhận lấy một số thuốc và số tiền 3.000.000đ của những nhà hảo tâm, lúc đó hắn mới biết lâu nay mẹ hắn bị bệnh lao phổi nhưng giấu không cho hắn biết. Phải chăng số tiền ấy là số tiền hắn mới nhận chiều nay, để giờ đây hắn đang ung dung cùng bạn bè nâng những cốc bia và nhấm nháp những con tôm càng béo ngậy. Nghĩ đến đó, tai hắn như ù đi, mắt hoa lên và bất chợt những tiếng nấc tuôn ra khỏi cổ. Vội vàng thanh toán bữa tiệc, hắn xin phép đi về, trước cái nhìn ngơ ngác của nhóm bạn.

Ào vào kí túc xá, hắn gom vội mấy bộ đồ, tài liệu và chiếc máy tính rồi leo lên xe phóng vội trong đêm vì linh tính có một điều gì đó khủng khiếp đang chờ hắn. Gần sáng, hắn cũng về tới nhà. Thấy mọi người lao nhao, hắn chột dạ. Vừa nhìn thấy hắn, Dì hắn đã khóc và nói với ai đó: “Hắn về đây rồi, đừng gọi điện nữa.” Hắn lao vào nhà. Mẹ hắn nằm trên giường, thở dốc, cố ngước đôi mắt lên nhìn nó và nói: “Mẹ thương cho con quá, còn một năm nữa mà mẹ đi như vầy không biết ai lo cho con, con ơi...!” Tiếng mẹ hắn nấc nghẹn theo từng cơn ho sặc sụa, hắn bật khóc òa như một đứa trẻ, hắn khóc như chưa từng được khóc.

Như cố lấy chút sức lực cuối cùng, mẹ hắn kề tai nói nhỏ: “Chương trình “NHỮNG CÁNH CÒ ĐI QUA GIÔNG BÃO” họ mới cho mẹ năm triệu nữa, mẹ cất dưới gối đó. Con nhớ cất rồi ráng tiện tặn xin thêm ai đó, không thì mượn đỡ sau này đi làm rồi trả để mà ráng học cho đến tốt nghiệp nghe con.” Nói đến đó, mẹ hắn lặng im, nước mắt ứa ra nhìn hắn lần cuối, cổ họng nấc lên vài tiếng rồi hai tay buông thõng. Hắn rống lên: “Mẹ…ơ……i”, rồi chết lặng! Dãi nắng dầm mưa lên rừng xuống biển làm kiếm tiền nuôi hắn, lại không dám ăn uống đủ chất để bồi dưỡng cơ thể nên căn bệnh lao lực đã cướp đi mẹ hắn khi mùa lễ Vu Lan đã gần kề. Mẹ hắn ra đi khi ánh bình minh vừa ló rạng và một ngày mới đang về. Đó cũng là ngày bắt đầu hắn chịu cảnh mồ côi!

Sau khi mẹ mất, hắn tưởng như ngã quị, nhưng nhờ sự động viên của người thân và bè bạn, hắn đủ sức tiếp tục học. Cũng từ đó hắn trở nên ít nói, hay suy tư và thơ thẩn mỗi chiều. Hắn hối hận vì giá như hắn biết quan tâm đến mẹ hơn, biết chăm sóc và tằn tiện, có lẽ mẹ hắn không ra đi sớm như vậy.

Để rồi chiều nay trên đường về giỗ mẹ, hắn bắt gặp lại hình ảnh ngày nào. Cái hình ảnh đã cho hắn sự lớn khôn và có được ngày nay trên đôi cánh cò run run của mẹ hắn. Chính vì cái hình ảnh ấy nên hắn muốn được chia sẻ với người phụ nữ đó như một cách tạ lỗi với Mẹ, một sự sẻ chia mà lẽ ra hắn đã phải làm từ lâu lắm!

Có tiếng nấc nhẹ phát ra từ sau lưng. Thì ra nãy giờ vợ hắn đã nghe hết câu chuyện, những suy nghĩ vu vơ bao thắc mắc khi chiều đã bay đi hết. Choàng tay qua ôm vợ, hắn nghe môi mình mặn chát. Cậu tài xế cúi đầu như cố giấu một điều gì đó. Có tiếng chó sủa vu vơ ngoài đầu xóm. Đêm miền quê tĩnh mịch đến lạ thường. Những giọt sương đêm rơi lộp độp. Có tiếng trẻ con khóc thét bên nhà hàng xóm. Rồi tất cả rơi vào im lặng. Tiếng gió lào xào. Đêm chầm chậm trôi...!

Trung Phương Dương

 


Thứ Tư, 16 tháng 6, 2021

Chuyển đổi nghiệp quả, số mệnh, giảm tai ương quốc gia là có thật.

 

Chuyển đổi nghiệp quả, số mệnh, giảm tai ương quốc gia là có thật.

- Kinh sách Ấn Độ lưu truyền một câu chuyện đã ghi lại như sau:

“Một vị vua vốn vô cảm, trọng hình thức bỗng một nghe lời một viên quan thái giám chê cung điện mình cũ kỹ, nhỏ bé, khuyên nhà vua nên đập hết ra xây lại, đúc tượng, xây lăng mộ to lớn để lưu danh muôn đời nên ông đã cho chi từ ngân khố quốc gia rất nhiều tiền của vàng bạc, tuyển các nghệ nhân nổi tiếng trong vương quốc để xây lại cung điện huy hoàng, tráng lệ hơn rất nhiều, kể cả đúc tượng đài, lăng mộ sẵn cho mình mặc dù năm ấy thiên tai, nạn đói hoành hành khắp nơi, người dân không có đủ lương thực để ăn, áo quần để mặc những ngày giá lạnh. Ngày nào nhà vua cũng ra lệnh đốc thúc các quan cưỡng bức những thợ dồn sức làm việc ngày đêm, làm sao cho cung điện phải thật sang trọng nguy nga. Ông muốn có một chiếc ngai bằng vàng ròng, bồn tắm bằng ngọc, phòng ốc được trang hoàng cầu kỳ bằng đá quý với các chi tiết chạm trổ hết sức kỳ công, tốn kém. Còn tượng đài, lăng mộ thì hết sức cầu kỳ, đồ sộ to lớn, xa xỉ.

Chỉ ít lâu sau đó, nhà vua mắc một căn bệnh nan y, sức khoẻ ngày một suy kiệt. Các y sĩ giỏi nhất trong vương quốc dù đã cố gắng hết sức cũng đều phải bó tay, không thể cứu chữa. Các nhà chiêm tinh nổi tiếng trong nước được triệu tới để đoán vận mệnh cho nhà vua. Các nhà chiêm tinh sau khi xem xét kỹ đều nói rằng nhà vua cùng lắm chỉ sống được một tháng nữa, vì số mạng của nhà vua đến đó đã là số tận. Nhà vua trong tuyệt vọng vẫn suy tính: ‘Nếu chết, ta làm sao để có thể mang của cải, cung vàng điện ngọc theo được đây?’. Cuối buổi, khi mọi người ra về hết, một vị chiêm tinh già rất có uy tín nán lại, tiến đến nói nhỏ một câu gì đó chỉ đủ cho nhà vua nghe. Nhà vua bỗng biến sắc, lặng người suy nghĩ. Nửa đêm gần sáng hôm đó, cả triều đình bất ngờ khi nhà vua đột nhiên ra lệnh hủy bỏ ngay lập tức việc xây cất cung điện, tượng đài, lăng mộ, mang tất cả của cải, vàng bạc bố thí cho dân nghèo trong cả vương quốc cũng như ân xá, tha bổng cho các tù nhân đã giam giữ lâu mà trước kia từng làm phật ý nhà vua. Sau đó vua đã thanh thản chấp nhận số phận của mình.

Nhưng thật kỳ lạ, sau khi từ bỏ việc xây cất cung điện và tiến hành phát chẩn cứu đói, ân xá tù nhân, sức khỏe nhà vua mau chóng hồi phục một cách kỳ lạ trước sự kinh ngạc của các bậc lương y cũng như tất cả triều thần. Thiên tai cũng giảm hẳn đi, cuộc sống người dân trong quốc gia cũng bớt khổ, bình an hơn. Ai cũng tri ấn nhắc đến công đức nhà vua. Nhà vua ngạc nhiên cho gọi vị quan chiêm tinh đó đến để hỏi. Vị chiêm tinh già nhìn nhà vua một lúc rồi chậm rãi giải thích: ‘Theo lá số chiêm tinh, mệnh của nhà vua thật ra đã hết, nhưng hành động bố thí lớn lao, ân xá tù nhân vừa rồi đã làm lay động nhiều cõi, chiêu cảm được những điều tốt lành, may mắn và chuyển hóa được nghiệp báo nên nhà vua sẽ không phải chết nữa’”.

Khi tôi còn đang bàng hoàng về câu chuyện thì ông Kris chậm rãi:

- Bất cứ ai một khi đã gây nhân ắt sẽ có quả nhưng khi nào nhân trổ quả thì còn tùy vào lực chiêu cảm, hành vi tiếp theo và công đức của mỗi người. Chính vì vậy, số mệnh con người không bao giờ cố định mà luôn luôn thay đổi tùy theo tâm thức và sự thức tỉnh của người đó. Khi con người có thêm hiểu biết, có nhận thức mới và quyết tâm thay đổi từ tâm thức, thay đổi suy nghĩ, lời nói và hành động, thì khi đó mới có thể cải biến được số mệnh.

Đó chính là qui luật “Hoán cải số mệnh - Đức năng thắng số” mà ông đã từng nghe đến. Thật ra, gần như ai cũng biết đến nguyên lý này nhưng ít có người dũng cảm thực hiện được, vì tâm họ còn nhiều tham sân si, ích kỷ, thường chỉ biết nghĩ cho riêng mình mà không nghĩ đến thiên hạ, chúng sinh. Nhất là những người có nhiều của cải, quyền lực thường có tư tưởng bám chấp rất lớn, dù họ biết chết đi không mang theo được gì cả nhưng họ vẫn muốn tích góp, kiếm chác thêm được chút nào hay chút đó, ít biết thật lòng biết chia sẻ, cho đi giúp những người đang cùng cực khó khăn.

Ở phạm vi lớn hơn, một quốc gia luôn có cộng nghiệp, chịu ảnh hưởng rất lớn từ sự chuyển đổi tâm thức, hướng thiện từ những người giữ vị trí cao nhất, ảnh hưởng đến chuyển đổi tâm thức của các quan lại triều đình, rồi mới đến sự thức tỉnh của đa phần những người dân sống trong quốc gia đó. Tuy nhiên, ông cũng lưu ý rằng bố thí, làm việc thiện không thể là hành vi có mục đích, ý đồ riêng, nhằm tự vinh danh hay cứu vãn một tai họa nào đó cho bản thân. Đó phải là sự giác ngộ, thức tỉnh thực sự trong tâm để chuyển hóa thành hành vi thiện nguyện, là việc thiện chỉ vì lòng thiện chứ không thể vì bất kỳ động cơ nào khác. Từ năng lượng thật sự đó, mới chiêu cảm được những điều tốt lành từ nhiều cõi và số mệnh mới có thể được chuyển biến. Ông cần nhớ rằng làm việc thiện phải từ tâm, không cần hồi báo. Chúng ta làm điều tốt vì đó là điều đúng đắn nên làm chứ không phải vì mong muốn nhận lại được điều tốt cho bản thân, đúng như câu “Tri ân bất cầu báo”.

Thomas gật đầu tán thành:

- Tôi hiểu rồi. Việc “cải mệnh” hóa ra có vẻ đơn giản nhưng lại không hề dễ làm. Không phải cứ mặc sức làm điều độc ác, hại người lợi mình, rồi sau đó vì sợ sự trừng phạt nhân quả nên vội vàng bỏ tiền bỏ của ra làm những việc công đức nặng tính hình thức là có thể xóa đi nghiệp ác hay báo ứng được. Nếu chỉ làm nặng phô trương, làm miễn cưỡng cho có - không thực sự xuất phát từ suy nghĩ, hành động thiện tâm và tình yêu thương, trắc ẩn thực sự thì không một ai trên đời có thể thay đổi được số mệnh, nghiệp quả, và quốc gia cũng khó lòng thay đổi được cộng nghiệp từ những việc làm sai trái trước đây mà bất kỳ cá nhân hay quốc gia nào cũng đã từng gây ra”.

(*)Trích “Bí ẩn những cõi giới khác - Muôn Kiếp Nhân Sinh P.2”. GS. John Vu - Nguyên Phong.

 






Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2021

TIẾN SĨ ALAN PHAN VÀ NHỮNG LỜI KHUYÊN GIÚP BẠN "GƯỢNG DẬY" SAU THẤT BẠI

TIẾN SĨ ALAN PHAN VÀ NHỮNG LỜI KHUYÊN GIÚP BẠN "GƯỢNG DẬY" SAU THẤT BẠI

Sinh ra trong một gia đình trung lưu tại Bình Dương, đến năm 18 tuổi TS. Alan Phan được học bổng USAID và sang Mỹ học chuyên ngành Môi trường. Sau thời gian du học, ông trở về nước và giảng dạy tại Cao đẳng Phú Thọ (nay là Trường Đại học Bách khoa, Đại học Quốc gia Thành phố Hồ Chí Minh).

Cuộc đời của ông giáo Phan Viết Ái (tên thật của TS. Alan Phan) bắt đầu rẽ sang hướng mới khi ông tình cờ kết bạn nhân viên tại tập đoàn Eisenberg của Do Thái và bắt đầu công việc bán thời gian tại đây.

Sẵn máu kinh doanh cùng với số tiền có được khi làm ở Eisenberg, Alan Phan cũng đầu tư vào những dự án của riêng mình như thành lập Dona Foods, Foremost Dairies (Vinamilk ngày nay), Mekong Car,.. Làm ông chủ hàng nghìn nhân viên, trở thành một trong những doanh nhân nổi tiếng của miền Nam Việt Nam lúc bấy giờ.

Thế nhưng, sau biến cố năm 1975, ông gần như mất hết toàn bộ tài sản và sang Mỹ làm lại từ đầu với hai bàn tay trắng: "Trong khi vợ khóc sướt mướt vì mất mát, tôi vẫn hưng phấn và lạc quan. Trong tôi, không một chút oán hận hay giận dữ, không trách móc ai hay đổ lỗi cho số phận xui xẻo. Bởi vì tôi hiểu là dù thực tại có bê bết, Alan Phan vẫn là Alan Phan. Đầu óc còn sáng tạo, thân thể còn mạnh khỏe, tinh thần còn nghị lực và tâm linh còn trong suốt thì tất cả tài sản vừa mất sẽ được tái tạo mấy hồi."

Sau hơn 42 năm làm ăn tại Mỹ và Trung Quốc, bắt đầu từ nhân viên tài chính phố Wall cho đến nhà quản lỹ quỹ, Alan Phan đã thành công khi là người Việt Nam đầu tiên đưa công ty của mình – Harcourt, niêm yết trên thị trường chứng khoán Mỹ năm 1997 và thị giá đạt 700 triệu USD năm 1999

Đối với tiến sĩ Alan Phan, thất bại là điều ông luôn chuẩn bị tâm lý thường trực để đón nhận. Theo ông, thất bại không đáng sợ, nó thực sự là một người bạn và dạy ông nhiều bài học đắt giá. Không ngoa khi nói: Nếu không trải qua thất bại, lớp thế hệ đi sau sẽ không “bắt gặp” được một Alan Phan "chiến tích lẫy lừng", tung hoành khắp năm châu bốn bể và vẫn đau đáu một niềm hy vọng, giới trẻ sau này có thể nhìn từ những thất bại của ông mà rút ngắn hành trình, vươn ra biển lớn.

Nếu bạn đang là một người trẻ đang loay hoay tìm kiếm định hướng cho cuộc đời, cũng như đang liên tiếp vấp phải vô số thất bại, đừng quá tuyệt vọng, bạn có thể tìm cho mình một ngọn đuốt soi đường, một người truyền cảm hứng giúp bạn có thêm niềm tin và vững vàng hơn sau mỗi lần vấp ngã. Chỉ cần bạn sẵn sàng, người thầy, sẽ xuất hiện!






 









Thứ Sáu, 7 tháng 5, 2021

TỪ TRƯỜNG QUYẾT ĐỊNH VẬN MỆNH

 

TỪ TRƯỜNG QUYẾT ĐỊNH VẬN MỆNH

Tại sao có một số người tư duy rất mạch lạc, nhưng khi đối diện với một người nào đó lại đột nhiên lúng túng, nhầm lẫn hoặc chẳng nghĩ được gì cả?

Trong cuộc sống thường ngày, khi chúng ta ngồi cùng bạn bè hoặc đồng nghiệp, vì sao có người cảm thấy thoải mái, dễ chịu, nhưng cũng có người cảm thấy nóng nảy, buồn bực.

Ẩn số nằm ở từ trường của mỗi người và bởi từ trường mà họ phát ra không giống nhau.

Từ trường cơ thể con người không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng sức mạnh này rất lớn. Mọi người đều có từ trường khác nhau, từ trường này từng giờ từng phút ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Vậy từ trường này được hình thành như thế nào?

Từ quan niệm, niềm tin, môi trường, bạn bè, thức ăn, ham muốn, đến giấc ngủ và nghỉ ngơi của chúng ta, tất cả đều ảnh hưởng đến từ trường của chúng ta. Theo thời gian lâu ngày, những từ trường này hình thành nên tính khí, vận khí và vận mệnh của chúng ta.

Khi khí chất của một người tốt, vẻ bề ngoài của người đó sẽ khiến cho người ta cảm thấy người tràn đầy năng lượng. Khi tu dưỡng và đạo đức đều tốt thì từ trường của người đó sẽ tốt, tự nhiên sẽ thu hút được những điều tốt lành, và vận khí sẽ tốt.

Ngược lại, người có từ trường không tốt thì vẻ bề ngoài sẽ có biểu hiện chán nản, phiền muộn, không hăng hái, làm việc gì cũng kém hiệu quả. Nếu từ trường của người này tiếp tục suy giảm, vận rủi sẽ phát sinh, khiến những điều xui xẻo luôn xảy đến với người đó, làm việc gì cũng không suôn sẻ.

Chúng ta nghĩ và tin gì thì sẽ có một loại từ trường tương ứng. Đây cũng là cái mà người ta thường gọi là "luật hấp dẫn".

Suy nghĩ của chúng ta thu hút những gì chúng ta muốn. Khi suy nghĩ của chúng ta tích cực và hướng lên, từ trường của chúng ta là

tích cực và hướng lên. Nếu suy nghĩ của chúng ta là tiêu cực, thì từ trường tất nhiên là tiêu cực, và nó sẽ tự nhiên thu hút những người và sự vật tiêu cực.

Vì vậy, để cho từ trường của chúng ta tích cực, chúng ta phải có suy nghĩ tích cực.

Trước đây, có một cuốn sách bán chạy “Người Giàu Nghĩ Khác Bạn”, cũng đề cập đến nhiều điểm khác biệt trong suy nghĩ giữa người giàu và người nghèo. Người giàu có suy nghĩ tích cực, vì vậy từ trường của họ sẽ tự nhiên thu hút tiền bạc, trong khi người nghèo có suy nghĩ tiêu cực, vì vậy họ luôn thu hút cái nghèo.

“Tướng do tâm sinh”, thông qua suy nghĩ, ngôn ngữ và hành vi của chúng ta, thế giới này sẽ mở ra những con đường cho những thứ mà chúng ta coi trọng, cho dù giàu hay nghèo, nó sẽ thỏa mãn chúng ta như chúng ta nghĩ. Một người trong lòng nghĩ thế nào thì người ấy sẽ là người như thế đó. Khi chúng ta sợ hãi điều gì đó, thì chúng sẽ đến với chúng ta. Nói cách khác, khi chúng ta ý thức đến một sự vật một cách mạnh mẽ thì nó sẽ đến với chúng ta vào một ngày nào đó.

Suy nghĩ là nguyên nhân, cuộc sống và hoàn cảnh phù hợp với suy nghĩ của chúng ta là kết quả của chính chúng ta, vì vậy nguyên nhân của chúng ta sẽ tạo ra kết quả trong tương lai của chúng ta.

Đây cũng là điều mà mọi người thường nói, trồng đậu được đậu, trồng dưa được dưa, trồng nhân gì thì thu được quả ấy.

Sau khi biết quy luật vũ trụ này, chúng ta có thể định hướng tâm trí của mình. Theo cách này, chỉ cần chúng ta không bị ràng buộc, thuận theo tự nhiên, những gì chúng ta muốn sẽ đến với chúng ta trong thời gian, tự nhiên như dòng nước chảy.

Người biết sử dụng tâm trí một cách tích cực, sau khi tâm trí và cơ thể của họ được mở ra một cách vị tha, từ trường sẽ tự nhiên trở nên ngày càng mạnh mẽ, và lực hấp dẫn cũng ngày càng lớn mạnh hơn.

Mọi người đều có một từ trường với tiềm năng vô hạn. Chúng ta muốn cuộc sống như thế nào phụ thuộc vào cách chúng ta thay đổi từ trường của mình. Bạn muốn thay đổi từ trường & vận mệnh của mình không? Hãy học cách bắt đầu thay đổi từ chính tâm hồn của mình

Nếu bạn đã có ít nhiều kinh nghiệm và trải nghiệm của riêng mình về từ trường và vận mệnh của con người, Hãy cùng chia sẻ cùng mọi người nhé

 ST

Thứ Bảy, 3 tháng 4, 2021

CÂU HỎI ĐỘC ÁC TỪ NHỮNG ĐỨA TRẺ

 CÂU HỎI ĐỘC ÁC TỪ NHỮNG ĐỨA TRẺ

●Nguyễn Quang Thiều

Tôi luôn luôn bị ám ảnh bởi câu chuyện mà nhà văn Mỹ Toni Morison đã kể trong diễn từ nhận giải Nobel văn học của bà năm 1993. Trong diễn văn quan trọng này, bà kể về một nhà tiên tri mù.

Một hôm, có những đứa trẻ cầm một con chim đến trước bà. Chúng nhìn bà với một đôi mắt vô cảm và đầy thách thức rồi cất tiếng: "Này bà tiên tri, bà là một mụ già mù nhưng lại nhìn được tương lai. Vậy bà hãy nói cho chúng ta biết: con chim chúng ta đang cầm trong tay sống hay chết".

Bà tiên tri mù đã không trả lời câu hỏi của bọn trẻ. Bà ngước đôi mắt mù nhìn về phía xa. Bà nhìn thấy tương lai của những đứa trẻ và nhìn thấy một phần tương lai của thế giới thông qua những đứa trẻ đó, một tương lai của nỗi sợ hãi và sự đe dọa. Lòng bà đau đớn vô cùng. Bà biết rõ rằng: nếu bà nói con chim trong tay những đứa trẻ còn sống thì ngay lập tức chúng sẽ bóp chết con chim có trái tim bé bỏng đang đập những nhịp đập sợ hãi trong tay chúng. Số phận con chim kia phụ thuộc vào tình yêu thương của đứa trẻ.

Cũng như số phận thế gian này phụ thuộc vào chính lòng yêu thương của con người. Câu hỏi của những đứa trẻ đã sinh ra từ sự vô cảm và đầy thú tính.

Câu hỏi xấc xược và độc ác ấy của những đứa trẻ đã minh chứng một cách hãi hùng về một thế giới mà con người bắt đầu không dùng tình yêu thương để xây dựng nó mà dùng bạo lực để thống trị nó. Sức mạnh để điều hành thế giới này đã và đang không còn là chủ nghĩa nhân văn nữa mà là bạo lực. Bạo lực của một kẻ mạnh (những đứa trẻ) đối với một kẻ yếu (con chim) cũng giống như bạo lực của một quốc gia này với một quốc gia khác hay của một nhóm quyền lực mạnh đối với nhóm quyền lực yếu hơn.

Những đứa trẻ hiện diện trước bà tiên tri mù chính là sự hiện diện của độc ác trước một giá trị tinh thần của thế giới. Bà tiên tri mù ấy, trong cách nhìn và suy ngẫm của tôi, chính là khát vọng, là trí tưởng tượng kỳ diệu và ngập tràn tính nhân văn và đó cũng là vẻ đẹp huyền ảo của đời sống thế gian. Và tất cả những điều tốt đẹp này đang càng ngày càng bị đe dọa, thách thức và nhạo báng một cách công khai.

Sự xuất hiện của những đứa trẻ với một câu hỏi xấc xược và độc ác đã gửi cho chúng ta một thông điệp cấp bách: thời đại của bạo lực đã công khai hóa và đang trở thành chiếc gậy điều khiển xã hội loài người. Bạo lực ấy cho đến ngày nay, chúng ta có thể hiểu rộng hơn các phía của nó. Một phía của nó được thể hiện bằng vũ khí và phía khác thể hiện bằng sự áp đặt xã hội con người và đe dọa xã hội con người phải tuân theo những luật lệ có lợi cho một nhóm người hay một quốc gia nào đó.

Bây giờ, nếu chúng ta khoanh sự lý giải của chúng ta vào những đứa trẻ đã cất lên câu hỏi xấc xược và độc ác kia, chúng ta nhận thấy, nền giáo dục của xã hội loài người chúng ta đã và đang đổ vỡ thảm hại. Có một đặc điểm khác biệt giữa những đứa trẻ trong thế kỷ 21 này và những đứa trẻ của mấy chục năm trước. Đó là sự rời bỏ tuổi thơ của những đứa trẻ bây giờ quá nhanh. Chúng đã không sống đủ và sống hết tuổi thơ của chúng. Đấy chính là điều nguy hiểm nhất khi mà những đứa trẻ kia lớn lên thành những chủ nhân của thế giới.

Thế giới đang từng ngày ăn cướp một cách trắng trợn tuổi thơ của những đứa trẻ. Trẻ em đang trở thành mục đích thương mại hóa của người lớn. Người lớn bóc lột sức lao động trẻ em trong các hầm mỏ, các công xưởng... và bóc lột sức lao động chúng ngay trong ngôi nhà của mình. Người lớn đang kinh doanh tình dục trẻ em. Người lớn dùng chiêu bài trẻ em để kinh doanh tiền bạc và chính trị. Chúng ta áp đặt những phương pháp giáo dục trẻ em từ gia đình đến nhà trường một cách quá nguyên tắc. Chúng ta quên lãng tuổi thơ của chính con cái mình. Chúng ta sống với một cuộc sống đầy tham vọng và mưu mô, chúng ta thực sự đang ''trẻ em hóa'' những dục vọng của chúng ta.

Một đứa trẻ hiện nay trong một ngày được tiếp cận bao nhiêu phần trăm những điều tốt đẹp so với những gì thuộc về một đời sống bạo lực? Thực tế cho thấy rất ít. Các thông tin về bạo lực và xung đột trên các phương tiện thông tin đại chúng của thế giới đã lấn át những thông tin văn hóa và nhân văn. Cùng lúc đó, một khoảng trống quá lớn đã bày ra trước những đứa trẻ mà chúng phải tự quyết định lấy những vấn đề vô cùng quan trọng để hình thành nhân tính. Đó là khoảng trống tạo nên bởi sự vô trách nhiệm và bỏ mặc của người lớn.

Tất cả những gì chúng ta đã và đang làm đã trực tiếp và gián tiếp cướp đi những tơ non, những trong sáng, những tưởng tượng... của trẻ em. Chính những điều ấy đã làm cho những đứa trẻ phải rời bỏ tuổi thơ của mình. Những đứa trẻ ấy bước vào cuộc sống tự lập quá sớm và phải chống chọi lại tất cả những điều tệ hại, xấu xa nhất đang hiển hiện trong xã hội. Những đứa trẻ vô tình trở thành những con ngựa đua vô ý thức cho những cuộc cá cược tài chính và cả chính trị của người lớn.

Thay vào sự chiêm ngưỡng đầy run rẩy và đầy tưởng tượng những tổ chim hay những con chim là một thách thức giá lạnh đến hãi hùng.

Trong khi chờ câu trả lời của bà tiên tri mù, những ngón tay bé bỏng nhưng vô cảm như những gọng kìm sắt của những đứa trẻ đang từ từ xiết chặt. Và chỉ cần câu trả lời của bà tiên tri mù cất lên chạm vào sự thách thức độc ác của chúng, những đứa trẻ sẽ xiết chặt những ngón tay ấy để bóp nát trái tim bé bỏng như một hạt đỗ đang đập run rẩy và hoảng sợ của con chim một cách không thương tiếc. Nhưng sự thật thì những bàn tay độc ác trong tâm hồn đã giết chết con chim nhỏ bé kia một cách dửng dưng ngay từ khi chúng có ý định đến trước nhà tiên tri mù để thách thức bà. Đó chính là sự kiêu khích và đe dọa của một xã hội bạo lực. Nó kiêu khích và đe dọa chủ nghĩa nhân văn của xã hội loài người.

Hình ảnh những đứa trẻ kia không còn là một hình ảnh của sự sáng tạo mang tính cảnh báo của một nhà văn và cũng không phải là một hình ảnh đơn biệt trong xã hội nữa. Nó là một hiện thực có ở quanh đời sống chúng ta. Hiện thực đó đã và đang công khai cưỡng dâm một đứa bé, công khai chém xối xả một bà già để cướp của, công khai xả súng như một trò chơi vào một đám đông, công khai xúm vào đánh đập cho đến chết một sinh viên ngoại quốc, công khai túm tóc một người mẹ sinh ra chúng, công khai vừa đua xe vừa trêu chọc cảnh sát giao thông, công khai đánh hội đồng một bạn học rồi quay clip đưa lên mạng như một trò tiêu khiển...

Tất cả những hành động đó cũng chính là hình ảnh những đứa trẻ, hiện thân của cái ác đang thách thức chủ nghĩa nhân văn của toàn nhân loại, mà nhà văn Toni Morison nói đến. Nó cho thấy một xã hội đang quá sợ hãi cái ác và nhiều dấu hiệu của sự nhụt trí trong cuộc đấu tranh chống lại cái ác. Nếu không muốn nói ở đâu đó và một lúc nào đó đã vô tình sống chung với cái ác. Nó cho thấy những gía trị nhân văn đang bị lấn át và đang bị dồn vào những phần đất hẹp. Nó cho thấy chúng ta đã mắc quá nhiều sai lầm trong việc nhận thức những giá trị đích thực của đời sống và trong việc làm cho cái đẹp lan tỏa vào đời sống.

Nếu chúng ta lùi sâu hơn nữa vào đời sống ngay sau bậc cửa ngôi nhà của mình, chúng ta sẽ nghe được những câu nói của con cái chúng ta. Những câu nói tưởng giản đơn nhưng là những dấu hiệu đầu tiên cho thấy những đứa trẻ đó đang lớn lên trong một đời sống hưởng lạc và vô trách nhiệm.

- Mẹ phải trả cho con 100.000 đ thì con mới quét nhà.

- Con trông bà nội cả sáng nay trong bệnh viện, bố phải trả công con đấy.

- Bố phải chi tiền cho con hàng ngày con mới đi học.

- Không có Vespa là con ngày nào cũng đi học muộn đấy.

- Nếu bố mẹ còn tiếp tục nói con, con sẽ không về nhà nữa.

Và không ít những bậc cha mẹ đã vui vẻ chấp hành những đòi hỏi vô lý ấy của con cái. Họ đã và đang đầu hàng trước những đòi hỏi hay có thể nói đó là những thách thức đầu tiên của những đứa trẻ này. Rồi đến một ngày nào đó, những đứa trẻ này có thể đến trước mặt cha mẹ hay những người khác trong xã hội và đưa ra những yêu cầu vô lý, láo xược và bắt mọi người phải phục tùng chúng.

Nếu không chúng sẽ có những hành động trừng phạt như chúng từng trừng phạt cha mẹ chúng bằng cách bỏ ăn, bỏ học, bỏ nhà và làm những điều mà cha mẹ chúng sợ hãi. Rồi đến một ngày, chúng sẽ đứng trước xã hội một cách ngạo mạn, hống hách và ác độc cất tiếng đòi hỏi và đe dọa xã hội bằng bạo lực. Và nếu không được xã hội thỏa mãn những dục vọng của mình, chúng sẽ tàn phá xã hội một cách không thương tiếc như những đứa trẻ cầm trên tay con chim đang sống kia./.

NGUYỄN QUANG THIỀU

Nguyễn Quang Thiều là nhà thơ, nhà văn, kịch tác gia, và dịch giả,

(Bài đã đăng trên Vietnamnet năm 2010 )


ST.

 

MỘT CÂU CHUYỆN THÚ VỊ VỀ LUẬT SƯ NỔI TIẾNG MAHATMA GANDHI

 MỘT CÂU CHUYỆN THÚ VỊ VỀ LUẬT SƯ NỔI TIẾNG MAHATMA GANDHI

Khi mà ông Mahatma Gandhi theo học ngành luật tại Đại học London, có một giáo sư da trắng tên là Peter cực kỳ ghét bỏ ông.

Một ngày nọ, khi giáo sư Peter đang ăn cơm ở nhà ăn, ông Gandhi đã bưng khay của mình ngồi xuống cùng bàn với giáo sư.

Vị giáo sư kia nói: “Anh Gandhi này, anh không biết rằng ‘một con lợn sẽ không ngồi ăn cùng một con chim’ ư?”

Ông Gandhi nhìn giáo sư nọ bằng ánh mắt của phụ huynh nhìn đứa con vô lễ rồi bình tĩnh trả lời: “Thầy không cần bực dọc ạ, tôi sẽ bay đi ngay” và ông sang bàn khác ngồi. Ông Peter tức giận đỏ mặt, quyết định trả thù.

Ngày hôm sau, ông hỏi trong giờ lên lớp rằng: “Anh Gandhi, nếu trong lúc đi trên phố anh phát hiện một cái bưu kiện, bên trong có một túi trí tuệ và một túi tiền thì anh sẽ lấy cái túi nào?”

Ông Gandhi không hề do dự đáp rằng: “Đương nhiên là lấy túi tiền rồi ạ”.

Giáo sư Peter cười cợt nói: “Nếu là tôi thì tôi sẽ lấy cái túi trí tuệ”.

Ông Gandhi nhún vai đáp: “Mỗi người đều nên lấy thứ mà họ không có!”

Giáo sư Peter hoàn toàn không thể đáp trả lại được nữa, trong cơn thịnh nộ, ông ấy viết hai chữ “ngu ngốc” lên bài thi của ông Gandhi rồi trả về.

Sau khi nhận bài thi, ông Gandhi quay lại bàn, cố gắng kiềm chế và giữ bình tĩnh, đồng thời ông cực kỳ nghiêm túc nghĩ về việc nên làm tiếp theo.

Vài phút sau, ông Gandhi đi về phía giáo sư, nói với ông ấy bằng giọng hết sức trang nghiêm và lịch sự: “Thưa thầy Peter, thầy ký tên lên bài thi của tôi, nhưng lại không chấm điểm cho tôi”.

Ngọc Trúc ( Biên dịch)


ST.

-------

Mahatma Gandhi là anh hùng dân tộc Ấn Độ, đã chỉ đạo cuộc kháng chiến chống chế độ thực dân của Đế quốc Anh và giành độc lập cho Ấn Độ.

 

Chủ Nhật, 28 tháng 3, 2021

Riêng ở đâu ra mà riêng!”.

 “Nếu bạn thấy nó đẹp, thì nó đẹp. Nhưng nếu bạn thấy nó đẹp mà người khác thấy nó xấu, thì đó là việc của người khác, không phải việc của bạn.

Việc của bạn là cứ nhìn thấy những cái đẹp bằng con mắt của bạn. Nói cho cùng, đường dưới chân dùng mắt mình mà nhìn, chứ có lắp mắt người để thế được đâu.

Tiếc rằng rất nhiều người dùng mắt người khác, dán lên mắt mình, xong rồi nhìn thế giới, rồi đi tìm đường riêng.

Riêng ở đâu ra mà riêng!”.

Bao Nguyen Quang

ST.

VỰC DẬY TINH THẦN BẰNG VÀI CÂU TÂM NIỆM

 VỰC DẬY TINH THẦN BẰNG VÀI CÂU TÂM NIỆM

1) Không có ngày nào lại không kết thúc, không có sự đau khổ nào lại không có lối ra.

2) Lý trí có thể mách bảo ta điều phải tránh, còn con tim sẽ chỉ cho ta biết điều phải làm.

3) Mơ mộng về con người mà bạn mong muốn giống như đang lãng phí con người thực chất của chính bạn.

4) Hãy cẩn thận với những gì bạn nói. Một khi đã nói ra, nó có thể được tha thứ nhưng không thể nào quên đi.

5) Bạn hãy cười và cả thế gian sẽ cười với bạn, còn khóc bạn chỉ khóc trong cô đơn.

6) Lo lắng không làm cho điều tồi tệ ngừng xảy ra, mà nó chỉ làm cho những điều tốt lành ngừng lại.

7) Khi chúng ta mong ước cuộc đời không nghịch cảnh, hãy nhớ rằng cây sồi trở nên mạnh mẽ trong gió ngược, và kim cương hình thành dưới áp lực.

😎Đôi khi không phải là một người đã thay đổi, chỉ là mặt nạ của họ đã rơi xuống mà thôi.

9) Nếu bạn luôn buồn phiền, hãy dùng hy vọng để chữa trị. Hạnh phúc lớn nhất của nhân loại chính là biết hy vọng.

10) Bạn có thể nhớ “chẳng có niềm vui nào kéo dài được mãi”. Cũng đừng quên: nỗi đau và thử thách cũng đều tuân theo quy luật này.

Cách tốt nhất để thành công trong đời là hành động theo lời khuyên mà ta thường hay trao cho người khác.

. Thiện Tri Thức

🔸Thích Tánh Tuệ

. __(())__

Nghĩ khác đi, liền thầy đời mình Hạnh Phúc !!!

 Nghĩ khác đi, liền thầy đời mình Hạnh Phúc !!!

Nếu bọn trẻ đang la hét nghịch ngợm trong nhà, điều đó có nghĩa là bạn đang có một gia đình.

Nếu có đống bát đĩa cần phải rửa, điều đó có nghĩa bạn đang không bị đói.

Nếu nơi ở cần phải quét, cửa sổ cần phải lau, đường ống tắc cần phải thông, điều đó có nghĩa bạn đang có một ngôi nhà.

Nếu đôi giày dơ bẩn hoặc ướt sũng nước mưa, điều đó có nghĩa bạn vẫn đi lại được và không phải nằm liệt giường.

Nếu bị tắc đường, điều đó có nghĩa bạn đang có phương tiện cá nhân.

Nếu phải đương đầu với các giờ học và kỳ thi, điều đó có nghĩa bạn đang có điều kiện tiếp thu học vấn.

Nếu bạn còn có những giọt lệ và nụ cười, điều đó có nghĩa bạn vẫn có khả năng cảm nhận.

Nếu có người làm tổn thương bạn, điều đó có nghĩa bạn hiểu là không nên làm như thế và cần đáp lại bằng sự bao dung, tha thứ và thương yêu.

Nếu có sự mệt mỏi cuối ngày làm việc, điều đó có nghĩa là bạn vẫn có thể lao động kiếm tiền được.

Nếu có chiếc đồng hồ báo thức, réo gọi dậy khi bình minh, điều đó có nghĩa là bạn vẫn còn sống. Và biết ơn, trân trọng những gì bạn có ngay lúc này (*__*)

Thiện Tri Thức

__(())__

 

Trị viêm đại tràng

Ai có bệnh nên dùng, bài này cũng là kinh nghiệm của già làng, nay thấy bạn này chia sẻ TL đưa luôn! *** “Người Trung Quốc nói người việt na...