Tổng số lượt xem trang

Hiển thị các bài đăng có nhãn A.Truyện Cực Ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn A.Truyện Cực Ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 14 tháng 7, 2021

NGHE MÀ XÓT

 

Nghe Bà Ngoại ở xa vừa khóc vừa la người mẹ mà xót xa

Tao đã nói mày rồi! Mày không cần đi làm gì hết! Giờ mày để thằng nhỏ như vậy…

Ham công tiếc việc chi để rồi như vậy. Tiền - Công việc nếu mất đi rồi thì có thể tìm việc khác chứ con mất rồi tìm con ở đâu?

 


Thứ Hai, 5 tháng 7, 2021

BỮA TIỆC VÀ MẸ!🥰

BỮA TIỆC VÀ MẸ!🥰

(Một câu chuyện thương tâm)



Hắn bỏ hai chiếc vali to đùng lên xe rồi kêu cậu Tuấn lái xe kiểm tra xe một lần cuối trước khi khởi hành. Năm nào cũng vậy, cứ đến tháng bảy âm lịch là cả nhà hắn lại về quê để giỗ Mẹ. Năm nay, hắn quyết định về sớm hơn mọi lần hai ngày.

Cậu tài xế và vợ hắn có vẻ thắc mắc nhưng không dám hỏi. Chiếc ô tô chạy chậm chậm trên con đường ngoằn ngoèo, băng qua những quả đồi nhấp nhô đang mùa thu hoạch gỗ tràm. Xe đang lăn bánh bất ngờ hắn bảo dừng…..dừng lại. Cậu lái xe tên Tuấn vội đạp thắng cho xe dừng lại nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì. Hắn mở cửa bước xuống, ngước mặt nhìn lên trời xanh một thoáng rồi bước về phía sau nơi có một người phự nữ đang lui cui gom nhặt những cây củi bên đường. Nghe tiếng chân, người phụ nữ ngước lên, chị ta tầm ngoài 40 tuổi, nước da sạm nắng. Phía xa hơn một chút có hai đứa trẻ, đứa lớn khoảng 10 – 12 tuổi, đứa kia nhỏ hơn. Hắn nở một nụ cười nhìn chị rồi tiến lại gần nhỏ nhẹ hỏi: “Chị ơi, củi này thì mình bán bao nhiều tiền một bó?” Đang làm mệt nhưng có một người lạ hoắc hỏi nên chị miễn cưỡng trả lời: “Tùy lúc chú ơi, mà chú hỏi để mua hay làm gì vậy?” Hắn lắc đầu không nói mà cúi xuống giúp chị sắp xếp lại những cây củi cong queo rồi phụ chị bó lại, dựng sát vào vệ đường.

Hắn quay lại xe lấy ra mấy lon nước ngọt giơ tay vẫy hai đứa trẻ lại để đưa cho tụi nó. Hai đứa nhỏ mắt tròn xoe ngạc nhiên vì được cho quà, nhưng cái nhìn nghiêm khắc của mẹ làm chúng khựng lại. Có lẽ bản năng người mẹ đã buộc chị phải làm thế để bảo vệ con mình trước sự đường đột của một người khách lạ. Như hiểu được suy nghĩ của người phụ nữ, hắn nhỏ nhẹ nói; em cũng là người ở đây nhưng em đi làm xa mới về, nhà em ở thôn Hạ đó chị. Đến lúc này thì gương mặt người phụ nữ mới giãn ra kèm theo cái gật đầu và nụ cười thân thiện. Ngồi trên xe vợ hắn hơi thắc mắc và có chút bực mình vì hành động của hắn có vẻ kì lạ nên chị ta mở cửa cùng hai đứa con bước xuống. Hắn giới thiệu với người phụ nữ đó đây là vợ và con em, tiện thể hắn buột miệng hỏi thế anh làm việc gì mà không phụ giúp chị? Chị lắc nhẹ đầu, bất chợt hai giọt nước mắt rớt ra giọng chị nhỏ lại; anh ấy mất rồi, hắn xin lỗi vì thấy mình hỏi một câu quá ngốc! Hắn nhỏ nhẹ hỏi mình chị nuôi hai đưa chắc vất vả lắm chị ha? Như được trút cõi lòng người phụ nữ nói tiếp: “Anh ấy đi để lại hai đứa nhỏ mình chị lo cho chúng ăn học. Nhà có hai sào ruộng mỗi khi gieo sạ xong là chị rảnh rỗi, những lúc như vậy hễ ai kêu gì chị làm nấy để kiếm tiền, không có ai kêu làm thì ba mẹ con đi mót củi để bán. Sắp tới khai giảng rồi mà...” Nói đến đó, giọng chị ta nghẹn lại những giọt nước mắt lại rơi xuống đất.

Sau một khoảng lặng thinh, hắn quay lại xe mở túi xách lấy ra một xấp tiền, cẩn thận cho vào một chiếc phong bì rồi quay lại chỗ người phụ nữ. Cái này em cho hai cháu để chị mua sách vở và vài bộ đồ, chị cầm đi đừng ngại. Quá bất ngờ, người phụ nữ cương quyết không nhận. Chị không nhận một phần vì lòng tự trọng và một phần nữa, đó là sự nghi ngờ vì chẳng có ai lại tốt bụng đến thế! Hắn đưa mắt cầu cứu vợ, như hiểu ý, vợ hắn bước tới đặt tay lên vai người phụ nữ, giọng thân thiết: “Cái này là tụi em thấy thương hai đứa nhỏ, năm học mới sắp đến rồi chị cầm lấy đi tụi em không có ý gì đâu.” Vừa nói, vợ hắn ý tứ luồn chiếc phong bì qua tay bỏ vào chiếc túi áo đã cũ, người phụ nữ đẩy ra nhưng bàn tay chị đã bị giữ lại. Sau vài câu trò chuyện, vợ chồng hắn chào người phụ nữ và hai đứa nhỏ rồi lên xe, còn người phụ nữ kia không quên cúi đầu và liên tục cảm ơn trong nước mắt.

Xe chạy, cô vợ hỏi hắn anh quen chị ấy hả? Không, hắn trả lời kèm theo cái lắc đầu. Không khí trên xe trở nên nặng nề, vì vợ hắn và cả cậu lái xe có quá nhiều thắc mắc nhưng nhìn gương mặt lạnh tanh của hắn chẳng ai dám hỏi gì thêm. Về đến nhà, hắn được vợ chồng cậu hắn cùng mấy đứa em ra tận ngõ đón. Vừa xách vali, cậu hắn vừa bảo: “Cậu dọn sạch sẽ hết rồi, chỉ còn mấy cây cỏ trên mộ mẹ con cậu để cho con về nhổ thôi.” Hắn cảm ơn cậu và theo bước vào nhà. Sau bữa cơm tối, vợ hắn lấy quà ra phân phát cho mọi người trong gia đình và một số người bà con xa. Ngoài ra vợ hắn cũng không quên những phần quà cho những nhà láng giềng, vì mỗi khi vợ chồng về họ đều tới thăm.

Mới hơn 9 giờ tối nhưng ở vùng quê tưởng chừng như khuya lắm, khách đã ra về hết, cậu mợ chuẩn bị đi ngủ, hắn pha ấm trà mới rồi rủ cậu lái xe cùng ngồi uống. Như để giải đáp cho hành động ban chiều nhằm giải tỏa cho cậu ta và cũng là một cách để chia sẻ nổi lòng, hắn chậm rải kể: Ngày đó nhà hắn nghèo lắm, bố hắn là một gã đàn ông chỉ có công duy nhất là tạo ra hắn trên cõi đời này, còn sau đó là mất hút. Hắn được một tay mẹ hắn tần tảo nuôi lớn với sự giúp đỡ lúc có, lúc không của những người cậu và bà con bên ngoại. Hắn khá thông minh, học giỏi và năng động nên dễ hòa đồng và luôn được Thầy yêu, bạn mến.

Ngày hắn đỗ đại học, mẹ hắn làm hẳn một mâm cơm to mời bà con đến chia vui và mọi người đều có một chút quà dành cho hắn. Món quà không to nhưng chứa đựng tất cả những chân tình cũng như nổi vất vả của người dân nơi vùng quê nghèo ấy. Hôm đó mẹ hắn rất vui, nhưng đằng sau niềm vui ấy là một nỗi lo toan đang lớn dần, phải làm thế nào để có tiền lo cho 5 năm đại học của hắn? Nhưng lúc đó hắn đang sung sướng với niềm vui dâng trào, nên đâu thấy những giọt nước mắt của mẹ.

Ngày hắn nhập học, mẹ hắn bảo: ”Con nhớ ăn uống đầy đủ để có sức mà học, cố gắng học cho giỏi để sau này không phải khổ như mẹ nghe con.” Nói đến đó, mẹ hắn lặng im vì tiếng nấc đã chặn lại tất cả. Trong những năm hắn học đại học, mẹ hắn làm mọi việc để có tiền nuôi hắn. Từ rửa chén bát thuê đến đi phụ giúp việc nhà. Lúc lên rừng kiếm củi, khi xuống ruộng gặt thuê v.v.v.. Thậm chí vay mượn nhiều nơi để cho hắn kịp đóng tiền học phí, để không phải chịu kêu tên mà xấu hổ với bạn bè.

Năm thứ tư, hắn được đi thi cùng đội tuyển của trường, may mắn hắn giành được giải nhất. Để thể hiện một chút với bạn bè, hắn lấy số tiền thưởng cùng với ba triệu đồng mà mẹ mới gửi ra mời bạn bè một bữa thịnh soạn. Sau khi gọi bia kèm theo các món ăn hải sản, cả đám cùng nâng li với những tiếng dô dô ầm ĩ. Bữa tiệc đang cao trào thì hắn ra chỗ dựng xe để lấy món quà vào tặng cô bạn gái. Đúng lúc chiếc tivi đặt bên ngoài đang phát lại chương trình “NHỮNG CÁNH CÒ ĐI QUA GIÔNG BÃO”, hắn nhìn lên hình ảnh người phụ nữ gầy gò, đen nhẻm đang ngồi tựa vào ghế vừa nói vừa thở không nổi kia không ai khác hơn chính là mẹ hắn. Mẹ hắn đang run run nhận lấy một số thuốc và số tiền 3.000.000đ của những nhà hảo tâm, lúc đó hắn mới biết lâu nay mẹ hắn bị bệnh lao phổi nhưng giấu không cho hắn biết. Phải chăng số tiền ấy là số tiền hắn mới nhận chiều nay, để giờ đây hắn đang ung dung cùng bạn bè nâng những cốc bia và nhấm nháp những con tôm càng béo ngậy. Nghĩ đến đó, tai hắn như ù đi, mắt hoa lên và bất chợt những tiếng nấc tuôn ra khỏi cổ. Vội vàng thanh toán bữa tiệc, hắn xin phép đi về, trước cái nhìn ngơ ngác của nhóm bạn.

Ào vào kí túc xá, hắn gom vội mấy bộ đồ, tài liệu và chiếc máy tính rồi leo lên xe phóng vội trong đêm vì linh tính có một điều gì đó khủng khiếp đang chờ hắn. Gần sáng, hắn cũng về tới nhà. Thấy mọi người lao nhao, hắn chột dạ. Vừa nhìn thấy hắn, Dì hắn đã khóc và nói với ai đó: “Hắn về đây rồi, đừng gọi điện nữa.” Hắn lao vào nhà. Mẹ hắn nằm trên giường, thở dốc, cố ngước đôi mắt lên nhìn nó và nói: “Mẹ thương cho con quá, còn một năm nữa mà mẹ đi như vầy không biết ai lo cho con, con ơi...!” Tiếng mẹ hắn nấc nghẹn theo từng cơn ho sặc sụa, hắn bật khóc òa như một đứa trẻ, hắn khóc như chưa từng được khóc.

Như cố lấy chút sức lực cuối cùng, mẹ hắn kề tai nói nhỏ: “Chương trình “NHỮNG CÁNH CÒ ĐI QUA GIÔNG BÃO” họ mới cho mẹ năm triệu nữa, mẹ cất dưới gối đó. Con nhớ cất rồi ráng tiện tặn xin thêm ai đó, không thì mượn đỡ sau này đi làm rồi trả để mà ráng học cho đến tốt nghiệp nghe con.” Nói đến đó, mẹ hắn lặng im, nước mắt ứa ra nhìn hắn lần cuối, cổ họng nấc lên vài tiếng rồi hai tay buông thõng. Hắn rống lên: “Mẹ…ơ……i”, rồi chết lặng! Dãi nắng dầm mưa lên rừng xuống biển làm kiếm tiền nuôi hắn, lại không dám ăn uống đủ chất để bồi dưỡng cơ thể nên căn bệnh lao lực đã cướp đi mẹ hắn khi mùa lễ Vu Lan đã gần kề. Mẹ hắn ra đi khi ánh bình minh vừa ló rạng và một ngày mới đang về. Đó cũng là ngày bắt đầu hắn chịu cảnh mồ côi!

Sau khi mẹ mất, hắn tưởng như ngã quị, nhưng nhờ sự động viên của người thân và bè bạn, hắn đủ sức tiếp tục học. Cũng từ đó hắn trở nên ít nói, hay suy tư và thơ thẩn mỗi chiều. Hắn hối hận vì giá như hắn biết quan tâm đến mẹ hơn, biết chăm sóc và tằn tiện, có lẽ mẹ hắn không ra đi sớm như vậy.

Để rồi chiều nay trên đường về giỗ mẹ, hắn bắt gặp lại hình ảnh ngày nào. Cái hình ảnh đã cho hắn sự lớn khôn và có được ngày nay trên đôi cánh cò run run của mẹ hắn. Chính vì cái hình ảnh ấy nên hắn muốn được chia sẻ với người phụ nữ đó như một cách tạ lỗi với Mẹ, một sự sẻ chia mà lẽ ra hắn đã phải làm từ lâu lắm!

Có tiếng nấc nhẹ phát ra từ sau lưng. Thì ra nãy giờ vợ hắn đã nghe hết câu chuyện, những suy nghĩ vu vơ bao thắc mắc khi chiều đã bay đi hết. Choàng tay qua ôm vợ, hắn nghe môi mình mặn chát. Cậu tài xế cúi đầu như cố giấu một điều gì đó. Có tiếng chó sủa vu vơ ngoài đầu xóm. Đêm miền quê tĩnh mịch đến lạ thường. Những giọt sương đêm rơi lộp độp. Có tiếng trẻ con khóc thét bên nhà hàng xóm. Rồi tất cả rơi vào im lặng. Tiếng gió lào xào. Đêm chầm chậm trôi...!

Trung Phương Dương

 


Thứ Sáu, 2 tháng 7, 2021

CÂU CHUYỆN NGƯỜI TRỒNG NGÔ

 

CÂU CHUYỆN NGƯỜI TRỒNG NGÔ
(hay, sưu tầm)


Tại vùng trang trại xa xôi, có một người nông dân năm nào cũng trồng được những cây ngô rất tốt.

Năm nào ông cũng mang ngô tới hội chợ liên bang và năm nào ngô của ông cũng đạt giải nhất. Ai cũng cho rằng ông có những bí quyết riêng độc đáo. Có một lần, một phóng viên phỏng vấn ông và phát hiện ra rằng người nông dân luôn chia sẻ những hạt giống ngô tốt nhất của mình với những người hàng xóm ở các trang trại xung quanh.

- Tại sao bác lại chia những hạt giống tốt nhất đi, trong khi năm nào họ cũng đem sản phẩm đến cùng hội chợ liên bang để cạnh tranh với sản phẩm của bác? - Phóng viên hỏi.

- Anh không biết ư?- Người nông dân thật thà đáp - Gió luôn thổi phấn hoa và cuốn chúng từ trang trại này sang trang trại khác, từ cánh đồng này sang cánh đồng khác. Nếu những người hàng xóm quanh tôi chỉ trồng được những cây ngô xấu thì việc thụ phấn do gió rõ ràng sẽ làm giảm chất lượng ngô của chính trang trại của tôi. Tức là, nếu tôi muốn trồng được ngô tốt, tôi cũng phải giúp những người xung quanh trồng được ngô tốt.

(ST)

 

Thứ Năm, 17 tháng 6, 2021

Người đàn ông trong bức ảnh có hơn 600.000 like "gây bão" mạng xã hội

 

Người đàn ông trong bức ảnh có hơn 600.000 like "gây bão" mạng xã hội này là ông Idris, một người lao động nghèo ở Bangladesh. Ông làm nghề dọn cống để lo cho 4 đứa con ăn học và dấu kín công việc của mình.

Nghề dọn cống ở Bangladesh bị coi là công việc vất vả và bẩn thỉu nhất trên thế giới. Những người công nhân phải làm việc trong môi trường mất vệ sinh chính là những cái cống nước thải đen ngòm, bốc mùi khủng khiếp, dễ mắc bệnh truyền nhiễm mà lương thì ba cọc ba đồng.

Một biến cố xảy ra khiến ông quyết định công khai sự thật cho các con biết: “Tôi không bao giờ muốn chúng cảm thấy xấu hổ vì tôi. Khi con bé út hỏi tôi làm nghề gì, tôi thường ngập ngừng rồi nói với con rằng tôi là một người lao động.

Trước khi về nhà mỗi ngày, tôi thường tắm sạch sẽ trong nhà vệ sinh công cộng nên chúng không biết tôi đang làm gì. Tôi muốn các con được đến trường học và hưởng sự giáo dục tốt nhất để chúng được ngẩng cao đầu trước bất kỳ ai. Tôi không bao giờ muốn người khác coi thường các con tôi như cách người đời vẫn nhìn tôi. Mọi người luôn khinh rẻ tôi.

Một ngày trước ngày con gái út vào đại học, tôi không thể xoay xở đủ tiền phí nhập học cho con. Cả ngày hôm đó, tôi chẳng làm được việc gì. Tôi ngồi bên đống rác, cố giấu đi những giọt nước mắt buồn tủi. Những người công nhân làm cùng đều nhìn tôi nhưng không ai nói lời nào. Tôi cảm thấy thất bại và đau lòng lắm. Tôi không biết phải đối mặt với con gái mình như thế nào khi trở về nhà. Tôi sinh ra đã nghèo và giây phút đó tôi nghĩ rằng đã là người nghèo thì chẳng bao giờ được đón nhận điều tốt đẹp.

Sau giờ làm việc, những anh em làm cùng đến ngồi bên cạnh tôi và hỏi tôi có coi họ như anh em không. Tôi chưa kịp thốt nên lời thì mỗi người đã dúi vào tay tôi số tiền công một ngày của họ. Khi tôi cố gắng từ chối thì nhận được câu động viên: 'Hôm nay không ăn thì chúng tôi cũng chẳng chết đói được, nhưng con gái anh phải được đi học đại học'. Cổ họng tôi nghẹn ứ lại.

Hôm đó tôi không tắm. Tôi trở về nhà trong bộ dạng nhem nhuốc, bẩn thỉu, bốc mùi hôi thối của một công nhân dọn cống đúng nghĩa. Tôi quyết định không giấu các con về nghề nghiệp của mình nữa".

Đó chính là ngày ông Idris nói cho các con biết nghề nghiệp của mình. Ông cũng kể chuyện mình không có đủ tiền cho con gái út đi học đại học nhưng các đồng nghiệp của ông đã hi sinh đồng lương ít ỏi của họ cho bố con ông. Mãi đến bây giờ, 3 con gái lớn của ông (đã tốt nghiệp đại học và đi làm) mới biết bố đã phải hy sinh nhiều vì mình, nên họ quyết không để bố phải vất vả thêm.

Ông Idris sau đó vẫn tiếp tục công việc của mình. Ông kể rằng cô con gái út thường xuyên đưa ông đi làm và mang đồ ăn cho tất cả đồng nghiệp của bố. Khi được hỏi tại sao lại làm vậy, cô đã trả lời: "Vì mọi người đã phải nhịn đói ngày hôm đó để con có được như ngày hôm nay".

 



TỔNG THỐNG NELSON MANDELA, TẤM GƯƠNG VĨ ĐẠI! (sưu tầm)

 


Sau khi trở thành Tổng thống, tôi đã rủ một số vệ sĩ của mình đi dạo trong thị trấn. Sau khi đi bộ, chúng tôi đi ăn trưa tại một nhà hàng. Chúng tôi ngồi ở một nơi gần trung tâm nhất, và hỏi nhau xem muốn ăn gì. Sau một hồi chờ đợi, người phục vụ mang thực đơn cho chúng tôi, ngay lúc đó tôi nhận ra rằng bàn ngay trước mặt chúng tôi có một người đàn ông đang chờ được phục vụ.

Khi anh ta được bồi bàn tới tiếp, tôi nói với một trong những người lính của mình: hãy rủ người đó ngồi cùng bàn với chúng tôi. Người lính đi và truyền lời mời của tôi.

Người đàn ông đứng dậy, lấy đĩa và ngồi cạnh tôi. Trong khi ăn, tay anh ấy liên tục run và không ngẩng đầu lên khỏi thức ăn. Khi chúng tôi kết thúc, anh ấy vẫy tay với tôi mà không dám nhìn tôi, còn tôi bắt tay anh ấy và bỏ đi!

Người lính nói với tôi:

- Madiba, người đàn ông đó chắc hẳn rất ốm vì tay anh ta không ngừng run khi đang ăn.

Không có gì! Lý do cho sự run rẩy của anh ta là chuyện khác - Tôi đáp. Họ nhìn tôi kỳ lạ và tôi liền nói với họ:

- Người đàn ông đó là cai ngục của nhà tù mà tôi bị nhốt. Thường, sau khi bị tra tấn, tôi đã la hét đòi uống nước và anh ta đến để làm nhục tôi, anh ta cười nhạo tôi và thay vì cho tôi uống nước thì anh ta đi tiểu trên đầu tôi.

Anh ấy không bị bệnh, anh ấy sợ hãi và run rẩy có lẽ sợ rằng tôi, bây giờ là tổng thống Nam Phi, sợ tôi sẽ tống anh ấy vào tù và làm điều tương tự anh ấy đã làm với tôi, tra tấn và làm nhục anh ấy.

Nhưng đó không phải là tôi, hành vi đó không có trong tính cách cũng như chuẩn mực đạo đức của tôi.

Có những người luôn nghĩ tới cách tìm kiếm sự trả thù nhằm phá hủy các quốc gia, trong khi cũng có những người chỉ suy nghĩ việc tìm kiếm sự hòa giải để xây dựng các quốc gia.

Dịch từ

Nelson Mandela

(From Echeverría Martínez "Chicali Wall")

 

Thứ Tư, 16 tháng 6, 2021

Chuyển đổi nghiệp quả, số mệnh, giảm tai ương quốc gia là có thật.

 

Chuyển đổi nghiệp quả, số mệnh, giảm tai ương quốc gia là có thật.

- Kinh sách Ấn Độ lưu truyền một câu chuyện đã ghi lại như sau:

“Một vị vua vốn vô cảm, trọng hình thức bỗng một nghe lời một viên quan thái giám chê cung điện mình cũ kỹ, nhỏ bé, khuyên nhà vua nên đập hết ra xây lại, đúc tượng, xây lăng mộ to lớn để lưu danh muôn đời nên ông đã cho chi từ ngân khố quốc gia rất nhiều tiền của vàng bạc, tuyển các nghệ nhân nổi tiếng trong vương quốc để xây lại cung điện huy hoàng, tráng lệ hơn rất nhiều, kể cả đúc tượng đài, lăng mộ sẵn cho mình mặc dù năm ấy thiên tai, nạn đói hoành hành khắp nơi, người dân không có đủ lương thực để ăn, áo quần để mặc những ngày giá lạnh. Ngày nào nhà vua cũng ra lệnh đốc thúc các quan cưỡng bức những thợ dồn sức làm việc ngày đêm, làm sao cho cung điện phải thật sang trọng nguy nga. Ông muốn có một chiếc ngai bằng vàng ròng, bồn tắm bằng ngọc, phòng ốc được trang hoàng cầu kỳ bằng đá quý với các chi tiết chạm trổ hết sức kỳ công, tốn kém. Còn tượng đài, lăng mộ thì hết sức cầu kỳ, đồ sộ to lớn, xa xỉ.

Chỉ ít lâu sau đó, nhà vua mắc một căn bệnh nan y, sức khoẻ ngày một suy kiệt. Các y sĩ giỏi nhất trong vương quốc dù đã cố gắng hết sức cũng đều phải bó tay, không thể cứu chữa. Các nhà chiêm tinh nổi tiếng trong nước được triệu tới để đoán vận mệnh cho nhà vua. Các nhà chiêm tinh sau khi xem xét kỹ đều nói rằng nhà vua cùng lắm chỉ sống được một tháng nữa, vì số mạng của nhà vua đến đó đã là số tận. Nhà vua trong tuyệt vọng vẫn suy tính: ‘Nếu chết, ta làm sao để có thể mang của cải, cung vàng điện ngọc theo được đây?’. Cuối buổi, khi mọi người ra về hết, một vị chiêm tinh già rất có uy tín nán lại, tiến đến nói nhỏ một câu gì đó chỉ đủ cho nhà vua nghe. Nhà vua bỗng biến sắc, lặng người suy nghĩ. Nửa đêm gần sáng hôm đó, cả triều đình bất ngờ khi nhà vua đột nhiên ra lệnh hủy bỏ ngay lập tức việc xây cất cung điện, tượng đài, lăng mộ, mang tất cả của cải, vàng bạc bố thí cho dân nghèo trong cả vương quốc cũng như ân xá, tha bổng cho các tù nhân đã giam giữ lâu mà trước kia từng làm phật ý nhà vua. Sau đó vua đã thanh thản chấp nhận số phận của mình.

Nhưng thật kỳ lạ, sau khi từ bỏ việc xây cất cung điện và tiến hành phát chẩn cứu đói, ân xá tù nhân, sức khỏe nhà vua mau chóng hồi phục một cách kỳ lạ trước sự kinh ngạc của các bậc lương y cũng như tất cả triều thần. Thiên tai cũng giảm hẳn đi, cuộc sống người dân trong quốc gia cũng bớt khổ, bình an hơn. Ai cũng tri ấn nhắc đến công đức nhà vua. Nhà vua ngạc nhiên cho gọi vị quan chiêm tinh đó đến để hỏi. Vị chiêm tinh già nhìn nhà vua một lúc rồi chậm rãi giải thích: ‘Theo lá số chiêm tinh, mệnh của nhà vua thật ra đã hết, nhưng hành động bố thí lớn lao, ân xá tù nhân vừa rồi đã làm lay động nhiều cõi, chiêu cảm được những điều tốt lành, may mắn và chuyển hóa được nghiệp báo nên nhà vua sẽ không phải chết nữa’”.

Khi tôi còn đang bàng hoàng về câu chuyện thì ông Kris chậm rãi:

- Bất cứ ai một khi đã gây nhân ắt sẽ có quả nhưng khi nào nhân trổ quả thì còn tùy vào lực chiêu cảm, hành vi tiếp theo và công đức của mỗi người. Chính vì vậy, số mệnh con người không bao giờ cố định mà luôn luôn thay đổi tùy theo tâm thức và sự thức tỉnh của người đó. Khi con người có thêm hiểu biết, có nhận thức mới và quyết tâm thay đổi từ tâm thức, thay đổi suy nghĩ, lời nói và hành động, thì khi đó mới có thể cải biến được số mệnh.

Đó chính là qui luật “Hoán cải số mệnh - Đức năng thắng số” mà ông đã từng nghe đến. Thật ra, gần như ai cũng biết đến nguyên lý này nhưng ít có người dũng cảm thực hiện được, vì tâm họ còn nhiều tham sân si, ích kỷ, thường chỉ biết nghĩ cho riêng mình mà không nghĩ đến thiên hạ, chúng sinh. Nhất là những người có nhiều của cải, quyền lực thường có tư tưởng bám chấp rất lớn, dù họ biết chết đi không mang theo được gì cả nhưng họ vẫn muốn tích góp, kiếm chác thêm được chút nào hay chút đó, ít biết thật lòng biết chia sẻ, cho đi giúp những người đang cùng cực khó khăn.

Ở phạm vi lớn hơn, một quốc gia luôn có cộng nghiệp, chịu ảnh hưởng rất lớn từ sự chuyển đổi tâm thức, hướng thiện từ những người giữ vị trí cao nhất, ảnh hưởng đến chuyển đổi tâm thức của các quan lại triều đình, rồi mới đến sự thức tỉnh của đa phần những người dân sống trong quốc gia đó. Tuy nhiên, ông cũng lưu ý rằng bố thí, làm việc thiện không thể là hành vi có mục đích, ý đồ riêng, nhằm tự vinh danh hay cứu vãn một tai họa nào đó cho bản thân. Đó phải là sự giác ngộ, thức tỉnh thực sự trong tâm để chuyển hóa thành hành vi thiện nguyện, là việc thiện chỉ vì lòng thiện chứ không thể vì bất kỳ động cơ nào khác. Từ năng lượng thật sự đó, mới chiêu cảm được những điều tốt lành từ nhiều cõi và số mệnh mới có thể được chuyển biến. Ông cần nhớ rằng làm việc thiện phải từ tâm, không cần hồi báo. Chúng ta làm điều tốt vì đó là điều đúng đắn nên làm chứ không phải vì mong muốn nhận lại được điều tốt cho bản thân, đúng như câu “Tri ân bất cầu báo”.

Thomas gật đầu tán thành:

- Tôi hiểu rồi. Việc “cải mệnh” hóa ra có vẻ đơn giản nhưng lại không hề dễ làm. Không phải cứ mặc sức làm điều độc ác, hại người lợi mình, rồi sau đó vì sợ sự trừng phạt nhân quả nên vội vàng bỏ tiền bỏ của ra làm những việc công đức nặng tính hình thức là có thể xóa đi nghiệp ác hay báo ứng được. Nếu chỉ làm nặng phô trương, làm miễn cưỡng cho có - không thực sự xuất phát từ suy nghĩ, hành động thiện tâm và tình yêu thương, trắc ẩn thực sự thì không một ai trên đời có thể thay đổi được số mệnh, nghiệp quả, và quốc gia cũng khó lòng thay đổi được cộng nghiệp từ những việc làm sai trái trước đây mà bất kỳ cá nhân hay quốc gia nào cũng đã từng gây ra”.

(*)Trích “Bí ẩn những cõi giới khác - Muôn Kiếp Nhân Sinh P.2”. GS. John Vu - Nguyên Phong.

 






Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2021

Vui Vui, không để lại tang chứng


Bốn cô gái dự cuộc thi tuyển thư ký, đề bài như sau: "Một vị khách, sau khi gặp gỡ ngài giám đốc, lúc ra về đã để quên trên bàn một phong bì tiền. Người thư ký nhìn thấy bao thơ đựng tiền thì cần sử sự ra sao?".

Các bài thi làm xong, giám đốc lần lượt đọc các câu trả lời.

Bài thứ nhất viết: "Tôi sẽ tìm người khách đó và trả lại họ".

Giám đốc:

- Người ta có quên đâu mà trả lại, bài này hỏng.

Tiếp đến bài thứ hai: "Nộp vào quỹ công đoàn".

Giám đốc:

- Ô hay, thế là được của miền xuôi, đem nuôi miền ngược à! Hỏng.

Bài thứ ba: "Tôi sẽ đưa cho giám đốc, làm tiền tiêu riêng".

Giám đốc:

- Hừ, nói toạc ra thế ư? Lộ liễu quá!

Bài thứ tư, là tờ giấy trắng.

Giám đốc ngạc nhiên hỏi thí sinh nộp giấy trắng:

- Sao, cô không trả lời được à?

Cô gái nhanh nhảu đứng dậy, đến ghé sát vào tai ông giám đốc:

- Thưa sếp, em hành động như bài thứ ba ạ, nhưng sẽ không lưu lại bất kỳ giấy tờ nào liên quan đến số tiền đó.

- Cô này khá! Qua phòng nhân viên lo giấy tờ nhận việc!

 

Bốn cô gái dự cuộc thi tuyển thư ký, đề bài như sau: "Một vị khách, sau khi gặp gỡ ngài giám đốc, lúc ra về đã để quên trên bàn một phong bì tiền. Người thư ký nhìn thấy bao thơ đựng tiền thì cần sử sự ra sao?".

Các bài thi làm xong, giám đốc lần lượt đọc các câu trả lời.

Bài thứ nhất viết: "Tôi sẽ tìm người khách đó và trả lại họ".

Giám đốc:

- Người ta có quên đâu mà trả lại, bài này hỏng.

Tiếp đến bài thứ hai: "Nộp vào quỹ công đoàn".

Giám đốc:

- Ô hay, thế là được của miền xuôi, đem nuôi miền ngược à! Hỏng.

Bài thứ ba: "Tôi sẽ đưa cho giám đốc, làm tiền tiêu riêng".

Giám đốc:

- Hừ, nói toạc ra thế ư? Lộ liễu quá!

Bài thứ tư, là tờ giấy trắng.

Giám đốc ngạc nhiên hỏi thí sinh nộp giấy trắng:

- Sao, cô không trả lời được à?

Cô gái nhanh nhảu đứng dậy, đến ghé sát vào tai ông giám đốc:

- Thưa sếp, em hành động như bài thứ ba ạ, nhưng sẽ không lưu lại bất kỳ giấy tờ nào liên quan đến số tiền đó.

- Cô này khá! Qua phòng nhân viên lo giấy tờ nhận việc!

 

Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2021

TIẾN SĨ ALAN PHAN VÀ NHỮNG LỜI KHUYÊN GIÚP BẠN "GƯỢNG DẬY" SAU THẤT BẠI

TIẾN SĨ ALAN PHAN VÀ NHỮNG LỜI KHUYÊN GIÚP BẠN "GƯỢNG DẬY" SAU THẤT BẠI

Sinh ra trong một gia đình trung lưu tại Bình Dương, đến năm 18 tuổi TS. Alan Phan được học bổng USAID và sang Mỹ học chuyên ngành Môi trường. Sau thời gian du học, ông trở về nước và giảng dạy tại Cao đẳng Phú Thọ (nay là Trường Đại học Bách khoa, Đại học Quốc gia Thành phố Hồ Chí Minh).

Cuộc đời của ông giáo Phan Viết Ái (tên thật của TS. Alan Phan) bắt đầu rẽ sang hướng mới khi ông tình cờ kết bạn nhân viên tại tập đoàn Eisenberg của Do Thái và bắt đầu công việc bán thời gian tại đây.

Sẵn máu kinh doanh cùng với số tiền có được khi làm ở Eisenberg, Alan Phan cũng đầu tư vào những dự án của riêng mình như thành lập Dona Foods, Foremost Dairies (Vinamilk ngày nay), Mekong Car,.. Làm ông chủ hàng nghìn nhân viên, trở thành một trong những doanh nhân nổi tiếng của miền Nam Việt Nam lúc bấy giờ.

Thế nhưng, sau biến cố năm 1975, ông gần như mất hết toàn bộ tài sản và sang Mỹ làm lại từ đầu với hai bàn tay trắng: "Trong khi vợ khóc sướt mướt vì mất mát, tôi vẫn hưng phấn và lạc quan. Trong tôi, không một chút oán hận hay giận dữ, không trách móc ai hay đổ lỗi cho số phận xui xẻo. Bởi vì tôi hiểu là dù thực tại có bê bết, Alan Phan vẫn là Alan Phan. Đầu óc còn sáng tạo, thân thể còn mạnh khỏe, tinh thần còn nghị lực và tâm linh còn trong suốt thì tất cả tài sản vừa mất sẽ được tái tạo mấy hồi."

Sau hơn 42 năm làm ăn tại Mỹ và Trung Quốc, bắt đầu từ nhân viên tài chính phố Wall cho đến nhà quản lỹ quỹ, Alan Phan đã thành công khi là người Việt Nam đầu tiên đưa công ty của mình – Harcourt, niêm yết trên thị trường chứng khoán Mỹ năm 1997 và thị giá đạt 700 triệu USD năm 1999

Đối với tiến sĩ Alan Phan, thất bại là điều ông luôn chuẩn bị tâm lý thường trực để đón nhận. Theo ông, thất bại không đáng sợ, nó thực sự là một người bạn và dạy ông nhiều bài học đắt giá. Không ngoa khi nói: Nếu không trải qua thất bại, lớp thế hệ đi sau sẽ không “bắt gặp” được một Alan Phan "chiến tích lẫy lừng", tung hoành khắp năm châu bốn bể và vẫn đau đáu một niềm hy vọng, giới trẻ sau này có thể nhìn từ những thất bại của ông mà rút ngắn hành trình, vươn ra biển lớn.

Nếu bạn đang là một người trẻ đang loay hoay tìm kiếm định hướng cho cuộc đời, cũng như đang liên tiếp vấp phải vô số thất bại, đừng quá tuyệt vọng, bạn có thể tìm cho mình một ngọn đuốt soi đường, một người truyền cảm hứng giúp bạn có thêm niềm tin và vững vàng hơn sau mỗi lần vấp ngã. Chỉ cần bạn sẵn sàng, người thầy, sẽ xuất hiện!






 









Thứ Ba, 1 tháng 6, 2021

KÝ ỨC TUỔI THƠ

 


Khoảng 1964, mình học lớp nhất (lớp 5), hồi đó học ngày 2 buổi. Có thằng bạn chỉ được cái quần xà lỏn bị rách phía trước nên lấy dây thun cột lại. Ham chơi không để ý, đến khi lên viết bảng "trái ớt" lọt ra ngoài. Thầy giáo cũng cười chảy nước mắt, cả lớp la ó, 2 đứa con gái thì cúi gầm mặt xuống bàn. Buổi chiều thấy bạn ấy cũng mặc chiếc quần đó, vẫn rất tự tin lên bảng giải toán. Khi quay vào bảng, lỗ thủng lớn hơn phía sau, cả lớp lại cười oang. Thầy gõ thước bảo im, và phán:"Quần cũng như nhà mình, có cửa trước cửa sau. Buổi chiều thì trổ cửa sau để hứng gió nồm, có chi mà các em phải cười".

Hôm sau Thầy đem tới lớp cái quần mới tặng cho bạn ấy. Bạn ấy nhận cái quần đùi rồi khóc òa, kêu Mạ ơi...Cả lớp đều thút thít khóc vì mạ bạn ấy chết lúc bạn mới được 3 tháng tuổi.

Năm rồi mình về làng, tìm thăm bạn, bà con nói bạn ấy chết rồi. Nhìn di ảnh đang cười tươi của hắn, mình cũng cười chảy cả nước mắt.



CÀI MẬT KHẨU ĐIỆN THOẠI

 Đang cài mật khẩu bằng giọng nói, bỗng con chó đi ngang qua sửa phát. Giờ không biết con chó ở đâu để lấy mật khẩu đây?? Nghĩ mà chán.

THIẾU SỮA TỐT

 


Một anh chàng có vợ mới sinh. Anh viết thư về khoe với mẹ :

- "Vợ con đã sinh một đứa con trai nhưng vì vợ con không có sữa nên đã phải nhờ một bà da đen cho bú. Vì thế, khi con gặp thì thấy đứa bé có tóc xoăn và da đen như người châu Phi...."

Bà mẹ ngay lập tức viết thư cho con trai:

- "Con trai yêu quí, mẹ rất mừng khi nhận được thư con. Ngày xưa, khi mẹ sinh con, mẹ cũng không có sữa nên đã phải cho con bú sữa bò. Vì thế, bây giờ con vừa ngu vừa có sừng.......''

 

ĐÀN BÀ GIỎI THẬT

 


Một bà sau khi cho tiền ông hành khất ở cuối nhà thờ liền hỏi:

- Sao ông ra nông nỗi này, vợ con ông đâu?

- Thưa bà, vợ tôi chẳng may qua đời rồi ạ. Nếu vợ tôi còn thì tôi đâu đến nông nỗi này ạ.

Bà quay sang ông chồng:

- Thấy chưa, đàn bà là đảm đang lắm. Không có đàn bà là chỉ có nước đi ăn mày. Nhưng khi còn sống, bà ấy làm gì hả ông?

- Thưa, nó đi ăn mày thay cho tôi ạ.

 

CHÀNG RỂ KHIÊM TỐN


Bố vợ nói với con rể tương lai:

- Thế là con gái tôi đồng ý làm vợ anh rồi. Anh đã định ngày cưới chưa?

- Con sẽ dành điều đó cho vợ chưa cưới của con.

- Thế anh muốn cưới ở hội trường thuê hay ở nhà riêng?

- Dạ thưa, con để cho mẹ vợ quyết định.

- Sau khi cưới vợ, anh sẽ sinh sống bằng nguồn nào?

- Dạ, con sẽ hoàn toàn dành điều đó cho bố đấy ạ!

 

RỂ QUÝ


Chàng rể đến nhà bạn gái chơi và nói chuyện với bố nàng. Ông bố muốn thăm dò tính tình chàng trai nên đặt câu hỏi thử thách.:

- Nếu bây giờ có một túi tiền và một túi đạo đức rơi trên đường thì anh nhặt túi nào?

- Cháu nhặt túi tiền - chàng trai nhanh nhảu trả lời.

Với vẻ mặt thất vọng, bố cô gái nói:

- Tôi biết ngay mà, các anh chị bây giờ coi tiền là trên hết, ngay cả đạo đức cũng chẳng coi vào đâu. Nếu là tôi thì tôi sẽ nhặt túi đạo đức. Chàng trai nghe thế bèn vội vàng sửa chữa:

- Vâng, cháu nghĩ không nhất thiết phải nhặt túi tiền. Ai thiếu cái gì thì nhặt cái đó ạ.

 

CHIỀU VỢ

 

Vợ cằn nhằn:

- Từ hồi lấy nhau tới bây giờ, tôi làm cái gì ông cũng cản, nào là “Đừng mua sắm...”, “Đừng ăn diện...”, nào là “Đừng ngồi lê đôi mách với mấy người hàng xóm...”, tôi chán mấy chữ “Đừng” đó lắm rồi. Sao chẳng bao giờ ông nói: “Ừ, mua đi em” , “Ừ làm đi em...”. Chắc tôi phải dọn về nhà ba mẹ tôi ở quá!

- Ừ, đi đi em !!!!

 

 


XIN SỐ ĐIỆN THOẠI

 


- Alô ! Con chim nhỏ của anh đấy à ?

- Không, chim bố đây!

- Ấy chết ! Cháu xin lỗi bác! Bác có khỏe không ạ ?

- Khỏe để đánh nhau với ai ?

- Dạ ... cho cháu hỏi Trang có nhà không ạ ?

- Nó không có nhà thì là dân vô gia cư à ?

- Dạ, dạ ... ý cháu là Trang có ở nhà không ạ ?

- Nếu không thì sao?

- Thế ... Trang đi đâu ạ ?

- Ðến cơ quan rồi.

- Bác cho cháu số điện thoại của Trang được không ạ ?

- Nó có nhiều số lắm !

- Bác cho cháu xin một số thôi ạ !

- 8...

- 8 rồi... mấy nữa ạ?

- Thì cậu bảo chỉ cần một số thôi mà?

- Dạ bác cho cháu xin nốt mấy số còn lại luôn ạ

- 5 7 3 6 8 2, còn... sắp xếp sao thì tùy cậu .

 

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2021

Cái gì LỰC.

Cái gì LỰC. 

Truyện cực ngắn. 
Tác giả: Đỗ Tấn Thích 

- Một anh nhân viên tham gia phỏng vấn, ông chủ hỏi câu cuối cùng. Theo anh cái gì làm nên thành bại: Nhân lực, tài lực, vật lực, trí lực, thể lực. Theo anh còn cái gì về "LỰC" nữa không. 
- Dạ, còn "NỘI LỰC & ĐỘNG LỰC" ạ, ứng cử viên nhanh nhau đáp. 
- Nếu không có NỘI LỰC & ĐỘNG LỰC bên trong mỗi con người, thế thì dẫn đến không tự thân vận động, không tích cực, không hứng thú, không chủ động thì cũng không xong việc, anh ta phân trần thêm.
Thế là ứng cử viên được nhận vào ngay tức tốc.

Trị viêm đại tràng

Ai có bệnh nên dùng, bài này cũng là kinh nghiệm của già làng, nay thấy bạn này chia sẻ TL đưa luôn! *** “Người Trung Quốc nói người việt na...