


Số lượt truy cập/ Number of visits
Nghe Bà Ngoại
ở xa vừa khóc vừa la người mẹ mà xót xa
Tao đã nói
mày rồi! Mày không cần đi làm gì hết! Giờ mày để thằng nhỏ như vậy…
Ham công tiếc
việc chi để rồi như vậy. Tiền - Công việc nếu mất đi rồi thì có thể tìm việc
khác chứ con mất rồi tìm con ở đâu?
Ở cổng của
một trường học nọ. Phía bên kia có một cô lao công đang miệt mài quét dọn, hốt
rác. Ở bên này các phụ huynh sau khi cho con xuống xe, chỉnh sửa cặp sách,
trang phục gọn gàng tiễn con vào lớp. Chợt nghe thấy tiếng một phụ huynh:
- Con có thấy
người hốt rác bên kia không? Con mà lười học thì sau này cũng làm công việc nhơ
bẩn như vậy đó.
Cách đó
không xa. Một phụ huynh vừa trao cặp cho con, khuôn mặt tỏ vẻ suy tư:
- Con yêu.
Con có thấy cô Lao công phía bên kia đường không?
Đứa bé gật
đầu. Mẹ nói tiếp:
- Cố gắng
chăm ngoan, học thật giỏi để sau này có điều kiện đền đáp những người làm công
việc như thế con nhé. Con nhớ rủ các bạn đừng xả rác bừa bãi, bỏ đúng nơi quy định
nghe. Nghề lao công cao quý lắm đó con à.
Cùng một sự
việc, hai cách nhìn, hai cách nói của hai người mẹ và nó sẽ dẫn tới những tâm hồn
khác nhau.
(Sưu tầm từ
Internet)
Trong hành trình "dài kì" của cuộc đời, chúng ta sẽ được trải nghiệm nhiều điều và đi đến nhiều nơi. Chỉ khi đó bạn mới nhận ra: Chỉ có nhà, mới khiến chúng ta khóc cười trong niềm hạnh phúc! Cha mẹ là những người sẵn sàng trả giá mọi điều mà không cần chúng ta phải đền đáp.
Virginia Satir từng nói: "Tôi tin rằng gia đình khác với thế giới bên ngoài. Bởi nó chứa đựng tình thương, sự quan tâm và thấu hiểu, là nơi để chúng ta nạp thêm năng lượng tinh thần."
Nếu coi cuộc sống là 4 mùa, nhà chính là bộ quần áo mà bạn mặc luân phiên 4 mùa. Nếu coi đời là những chuyến đi, thì nhà là quán trọ ấm cúng để bạn nghỉ chân trong suốt hành trình. Bất kể bạn đã trải qua bao nhiêu chuyện bất bình bên ngoài xã hội, chỉ cần về nhà thay một bộ đồ thoải mái, bật bản nhạc yêu thích, dùng tách trà nóng, ăn một bữa nhẹ,... bạn đã có thể cởi bỏ mọi đề phòng của mình.
Nhà là nơi khiến chúng ta thấy tâm an và thoải mái nhất! Người nhà là người luôn yêu thương, bao dung cho mọi khuyết điểm của bạn, sẵn sàng giúp bạn vô điều kiện. Người ngoài quan tâm bạn có tiền hay không, có thể mang lại lợi ích gì cho họ hay không? Nhưng điều người nhà quan tâm là bạn có mệt hay không? Bạn có gặp khó khăn gì khó nói không? Gia đình, điều họ mong muốn không phải bạn giàu bao nhiêu, mà là bạn có thể hạnh phúc được bao nhiêu?
Khi có mâu thuẫn nhỏ xảy ra, đừng quan tâm đến nó. Nếu có mâu thuẫn lớn, vậy hãy nhường nhịn lẫn nhau, đây là liều thuốc tốt để duy trì sự hòa thuận trong gia đình. Đừng vì danh lợi mà bỏ quên gia đình, bạn mất tiền có thể từ từ tìm lại, nhưng bạn mất gia đình thì sẽ hối hận cả đời!
ST
Có
lẽ nhiều người sẽ nghèn nghẹn nơi cổ họng khi đọc hết bài viết này !
Một bà già
Quảng Nam xưa
Tình cờ đọc được một bài tùy bút cảm động, xin chép lại để quý bạn
đọc.
*** Khoảng năm 1981-1982, đời sống giáo viên cực kỳ khó khăn. Tôi quyết định
đi xe đạp thồ để có tiền mua sữa cho con. Chiếc xe đạp để đi dạy hàng ngày được
bổ sung thêm cái giỏ phía trước và cái yên nệm mút phía sau poóc-ba-ga cho
khách ngồi… êm đít! Mỗi sáng cứ 5h là tôi ra đứng trước kiệt 7 Hoàng Diệu (Đà Nẵng)
để chờ khách. Khi trời bắt đầu sáng thì bỏ đường Hoàng Diệu – nơi gần trường
đang dạy, rất dễ gặp học trò – chạy xuống đường Lý Tự Trọng hoặc Trần Cao Vân đứng
đón khách. Có khách hay không thì 10h30 phải quay về nấu cơm ăn để chiều… lên lớp.
Một buổi sáng đang bon bon trên đường Trần Cao Vân trước chợ Lầu Đèn, chạy về
nhà chuẩn bị đi dạy, thì có một bà cụ dáng rất nhà quê đón xe. Vừa mừng vừa lo.
Mừng vì được một cuốc xe có thêm tiền. Lo vì sợ khách đi xa không về ăn cơm kịp
để 12h30 vào dạy tiết 1. Tôi phanh xe và hỏi:– Cụ đi mô. Bà cụ nói:– Đây xuống
bến xe Vĩnh Trung mi lấy mấy? Thấy tuyến đường trùng với lộ trình về nhà của
mình nên tôi nói: – Đúng giá là một đồng rưỡi. Còn chừ cụ cho mấy cũng được, cụ
không có tiền thì con chở giúp cụ một đoạn, con đang trên đường về. Bà cụ cười
giơ hàm răng toàn… lợi và nói:– Thằng ni đi thồ mà nói nghe vui hỉ! Nói xong bà
cụ cúi xuống cầm đôi dép lào đã mòn lín. Hai cái gót đã thủng hai lỗ lớn bằng đồng
bạc cào lưng. Cụ bỏ đôi dép vào giỏ xe của tôi và nói: – Xuống bến xe mi nhớ nhắc
tau lấy đôi dép ni chớ không phải mi đợi tau quên rồi lấy luôn nghe chưa! Tôi
cười bảo:– Cụ yên tâm. Con không mang dép bằng tay nên không lấy đôi dép ni mô!
Lên xe chuyện qua chuyện lại mới biết bà ở Thanh Quýt (Điện Bàn) ra thăm, mang
cho con trai đang làm công nhân ở cảng một ang gạo vì nghe nói gạo mua tiêu chuẩn
ăn không đủ, bữa nào cũng chỉ lưng bụng mà đi làm. Còn bà thì biết tôi là thầy
giáo cấp 3 đi xe thồ thêm ngoài giờ để mua sữa cho con. Nghe hoàn cảnh của
nhau, cả hai bà cháu đều im lặng. Một chặp tôi nghe bà ngồi sau chép miệng rồi
nói: – Răng ai cũng khổ hết trơn ri hè! Đến bến xe Vĩnh Trung, tôi quay lại dặn:–
Cụ ngồi im, đừng lo, để con tìm xe Vĩnh Điện cho cụ đi. Bến xe đông sợ cụ tìm
không ra.
Tìm
được xe đi Vĩnh Điện, tôi phanh xe đạp và nói với cụ:– Cụ nhớ lấy đôi dép. Con
chở hộ cụ một đoạn thôi không lấy tiền. Bà trả lời: – Thằng ni nói nghe được.
Tau không trả tiền xe nhưng chờ tau một xí. Vừa nói cụ vừa lật lớp áo ngoài rồi
mở cây ghim túi áo trong và lấy ra 3 đồng, đưa cho tôi. Tôi nói:– Con nói rồi.
Con chở giùm không lấy tiền xe. Cụ bảo:– Tau cũng không trả tiền xe. Tau cũng
không cho mi. Mi có chưn có tay, có sức dài vai rộng mi làm mi ăn. Tiền ni tau
gửi mi đem về mua sữa cho cháu tau. Mi không lấy tau la làng là mi móc túi của
tau. Răng? Nhận đi con, cho bà vui. Nói xong cụ nhét tiền vào túi áo của tôi rồi
cắp nách đôi dép lào đã mòn gót leo lên xe. Lần đó tôi đứng khóc một mình giữa
bến xe Vĩnh Trung cho đến khi chuyến xe đò rời bến… chạy khuất! Bà ơi. Bà đang ở
cõi nào? Nay con có thể viết những bài báo nhận nhuận bút. Đứa cháu nhỏ thời đó
nay đã là tiến sĩ làm giảng viên của một trường đại học danh tiếng. Nhưng có lẽ,
cho đến lúc chia tay cuộc đời này con vẫn còn nợ bà… một hộp sữa!
BẬT MÍ: 6 THÓI QUEN MANG ĐẾN SỰ THÀNH CÔNG TRÊN MỌI PHƯƠNG DIỆN CUỘC SỐNG
HOA HUỆ TRẮNG.
12 NGUYÊN TẮC AN TOÀN CƠ BẢN MÀ CHA MẸ CẦN DẠY CON TỪ SỚM
Ai có bệnh nên dùng, bài này cũng là kinh nghiệm của già làng, nay thấy bạn này chia sẻ TL đưa luôn! *** “Người Trung Quốc nói người việt na...