Tổng số lượt xem trang

Hiển thị các bài đăng có nhãn Gia Đình. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Gia Đình. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2024

Vợ chồng là nghĩa phu thê


Người duy nhất không cùng máu mủ, nhưng yêu thương bạn đến hết lòng đó chính là người bạn đời của bạn.
Cuộc đời này, người sống bên bạn lâu nhất, không phải là bố mẹ và con cái, cũng không phải anh em hay bạn bè, càng không phải là đồng nghiệp hay người yêu, mà chính là người bạn đời. Đấy mới thực sự là người duy nhất chung sống bên bạn suốt đời.
Bạn bè, dù có chân thành đến mấy, cũng không thể ở bên bạn mãi mãi. Bố mẹ, dù có tốt đến mấy, cũng không thể sống với bạn cả đời. Con cái, yêu thương là vậy, cũng không thể sống mãi bên cạnh bạn, khi đủ lông , đủ cánh ,chúng vỗ cánh bay đi, để có một cuộc sống riêng.
Anh em, dù có là máu mủ ruột thịt thân tình, cũng không thể ở bên bạn mỗi ngày, cũng không thể chăm sóc bạn những khi "Tối lửa tắt đèn". Chỉ có vợ chồng, người mà ta vẫn thường gọi là bạn đời, mới có thể chung sống và bên bạn lúc sớm chiều.
Đã gọi nhau một tiếng vợ- chồng, không phải cứ mệt là buông, không phải cứ không hợp liền bỏ đi.
Đã yêu nhau, thương nhau chính là có thế nào cũng vẫn muốn ở bên che chở cho nhau. Không hợp, không hiểu nhau âu cũng là vì thiếu yêu thương, thiếu cảm thông.
Mệt mỏi là bởi thiếu sự thấu hiểu hoặc là yêu chưa đủ nhiều.
Hai người vốn xa lạ, gặp được nhau đã khó, ở cạnh nhau mà yêu thương lại càng không dễ. Muốn buông tay thì dễ lắm, một người nói kết thúc, một người gật đầu, vậy là xong. Có giữ được nhau hay không mới là khó.
Trong hôn nhân, có cãi vã giận hờn thì mới là yêu, mới hiểu và thương. Không cãi vã rõ ràng chỉ như là người dưng với nhau mà thôi.
Đàn ông nóng tính thật, nhưng với vợ mình thì xin hãy bao dung, đừng làm cô ấy đau lòng. Thế gian này rộng lớn lắm, nhưng cô ấy thì chỉ có một mà thôi .
Phụ nữ khi giận dỗi cũng chỉ mong được người mình yêu an ủi dỗ dành, đừng bao giờ để cô ấy bỏ đi, bởi đi rồi rất khó quay về, mà vỡ rồi thì rất khó để hàn gắn.
Cuộc đời này rộng lớn như thế, để tìm được một người vì mình mà rơi nước mắt đâu phải dễ. Vậy nếu đã thương, thì xin đừng hời hợt .
Không cần nhẫn đẹp, không cần xe sang. Không cần vẻ ngoài hào nhoáng. Mà điều cần nhất, là sự quan tâm, thấu hiểu. Và thương!
Đã thương nhau rồi, mỗi người hạ cái tôi của mình bớt lại, dành cho nhau thời gian để hiểu, để cùng nhau đi hết cả đoạn đường còn lại.
Gặp được nhau khó lắm, đời thì ngắn, lại còn bỏ lỡ nhau thì đến bao giờ mới hạnh phúc được đây?
Dứt áo ra đi thì dễ, ở lại với nhau mới khó.
Người rời đi là người mạnh mẽ, nhưng người ở lại mới là người đáng để trân trọng.
Thế nên đừng vì một điều gì trong cuộc sống, mà đánh mất đi người vợ hay người chồng của mình, người mà hằng ngày vẫn hết mực yêu thương mình nhất.
"Lớn tiếng không rời bỏ, cãi vã không chia ly, đó mới là hôn nhân thực sự"
Chính vì thế, hãy trân trọng mối nhân duyên vợ chồng bởi "tu trăm năm mới đi chung một chiếc thuyền, tu nghìn năm mới nên duyên vợ chồng…..
P/s có ko giữ mất đừng tiếc
Nguồn: Huỳnh Thị Thúy Trinh

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2022

8 đặc trưng đáng quý của một người vợ tốt


Đàn ông cưới vợ sợ nhất là cưới nhầm người. Người xưa có câu: “Phụ nữ tốt vượng một kiếp, phụ nữ xấu hủy ba đời”.

Dưới đây là 8 đặc trưng đáng quý của một người vợ tốt, nếu vợ của bạn có được 3 điều trở lên thì xin chúc mừng bạn đã sở hữu được “một báu vật”.

1. Đồng cam cộng khổ

Cùng bạn trải qua khó khăn, cổ vũ khi bạn thất bại, chúc mừng khi bạn thành công, ủng hộ khi bạn gây dựng sự nghiệp, ở bên khi bạn đau buồn, không bỏ rơi bạn khi bạn sa cơ lỡ vận… Dù cuộc sống có ra sao, cô ấy cũng không quên tình cảm ban đầu, luôn quan tâm chăm sóc cho bạn.

2. Biết xử lý ổn thỏa mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu

Cho dù người đàn ông có thành công đến đâu, một khi phải đối mặt với mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, họ đều sẽ rất đau đầu, bênh vực bên nào cũng thấy khó xử, bên hiếu – bên tình, nhiều khi họ đành phải chịu đựng. Một người vợ tốt sẽ biết giải quyết ổn thỏa mối quan hệ với mẹ chồng, không để chồng mình bị kẹp ở chính giữa, không khiến chồng phải khổ sở khó xử hay bắt chồng phải lựa chọn giữa mẹ và vợ.

3. Chung thủy

Chung thủy là chuẩn mực cơ bản nhất của mỗi người khi bước vào hôn nhân. Một người vợ tốt sẽ luôn một lòng một dạ đối với cuộc hôn nhân của mình, sẽ không gặp ai là yêu người đó hay phản bội chồng.

4. Thấu hiểu và yêu thương chồng

Một người vợ tốt sẽ hiểu được những khó khăn mà bạn phải trải qua, sẽ trân trọng những đồng tiền mà bạn kiếm được, không bao giờ phung phí, sẽ yêu thương bạn, mang đến cho bạn sự an ủi to lớn nhất cũng như dặn dò bạn đừng làm việc quá mệt mỏi, chăm chỉ nỗ lực là được rồi.

5. Biết giữ danh dự cho chồng

Người phụ nữ dù ở bên ngoài có lãnh đạo bao nhiêu người, chức to đến mấy, thì khi về nhà vẫn nên để chồng làm chủ, còn mình làm người “vợ hiền”, là hậu phương vững chắc cho chồng. Đặc biệt là trước mặt người ngoài, người vợ cần giữ mặt mũi, thể diện cho chồng, không kể tội chồng, đừng coi thường chồng hay làm khó chồng ở chốn đông người.

6. Đảm đang

Có người nói rằng nếu muốn nắm giữ một người đàn ông, trước tiên hãy nắm giữ dạ dày của họ. Câu nói này không phải là không có lý, một người vợ tốt cần có những kỹ năng nấu nướng cơ bản, có thể chuẩn bị được những bữa cơm ấm cúng cho gia đình, “lên được phòng khách, xuống được nhà bếp”, người phụ nữ như vậy chồng sẽ rất yêu thương.

7. Biết suy nghĩ cho người khác

Khi xảy ra mâu thuẫn, cần phải biết đặt mình vào vị trí của đối phương để suy nghĩ, đừng chỉ trách mắng lẫn nhau. Một người vợ tốt sẽ không cố gắng “đấu tranh” với chồng khi gặp mâu thuẫn, mà sẽ đối diện, phân tích và giải quyết vấn đề một cách êm ấm nhất. “Gia hòa vạn sự hưng”!

8. Biết chăm lo cho gia đình

Nếu một người phụ nữ biết chăm lo cho gia đình, họ sẽ luôn suy nghĩ cho bạn trong tất cả mọi việc, điều này có nghĩa cô ấy là một người vợ tốt.

Một người vợ thật lòng yêu thương bạn sẽ cố gắng cùng chung tay với bạn xây dựng một tổ ấm hạnh phúc.

Trên đời này không có ai là “thập toàn thập mỹ”, tất nhiên, trước khi mong muốn người bạn đời của mình trở thành một người vợ tốt, nam giới cũng cần phải khiến bản thân trở thành người đàn ông thật tốt. Muốn có được một gia đình hạnh phúc, thì cần phải có sự vun đắp của cả hai vợ chồng. Chỉ cần thiếu đi một thì đều không trọn vẹn!

Thanh Vân

Thứ Tư, 14 tháng 7, 2021

NGHE MÀ XÓT

 

Nghe Bà Ngoại ở xa vừa khóc vừa la người mẹ mà xót xa

Tao đã nói mày rồi! Mày không cần đi làm gì hết! Giờ mày để thằng nhỏ như vậy…

Ham công tiếc việc chi để rồi như vậy. Tiền - Công việc nếu mất đi rồi thì có thể tìm việc khác chứ con mất rồi tìm con ở đâu?

 


Thứ Tư, 7 tháng 7, 2021

DẠY CON …


Ở cổng của một trường học nọ. Phía bên kia có một cô lao công đang miệt mài quét dọn, hốt rác. Ở bên này các phụ huynh sau khi cho con xuống xe, chỉnh sửa cặp sách, trang phục gọn gàng tiễn con vào lớp. Chợt nghe thấy tiếng một phụ huynh:

- Con có thấy người hốt rác bên kia không? Con mà lười học thì sau này cũng làm công việc nhơ bẩn như vậy đó.

Cách đó không xa. Một phụ huynh vừa trao cặp cho con, khuôn mặt tỏ vẻ suy tư:

- Con yêu. Con có thấy cô Lao công phía bên kia đường không?

Đứa bé gật đầu. Mẹ nói tiếp:

- Cố gắng chăm ngoan, học thật giỏi để sau này có điều kiện đền đáp những người làm công việc như thế con nhé. Con nhớ rủ các bạn đừng xả rác bừa bãi, bỏ đúng nơi quy định nghe. Nghề lao công cao quý lắm đó con à.

Cùng một sự việc, hai cách nhìn, hai cách nói của hai người mẹ và nó sẽ dẫn tới những tâm hồn khác nhau.

(Sưu tầm từ Internet)

 


GIA ĐÌNH LÀ SỐ 1

Trong hành trình "dài kì" của cuộc đời, chúng ta sẽ được trải nghiệm nhiều điều và đi đến nhiều nơi. Chỉ khi đó bạn mới nhận ra: Chỉ có nhà, mới khiến chúng ta khóc cười trong niềm hạnh phúc! Cha mẹ là những người sẵn sàng trả giá mọi điều mà không cần chúng ta phải đền đáp.

Virginia Satir từng nói: "Tôi tin rằng gia đình khác với thế giới bên ngoài. Bởi nó chứa đựng tình thương, sự quan tâm và thấu hiểu, là nơi để chúng ta nạp thêm năng lượng tinh thần."

Nếu coi cuộc sống là 4 mùa, nhà chính là bộ quần áo mà bạn mặc luân phiên 4 mùa. Nếu coi đời là những chuyến đi, thì nhà là quán trọ ấm cúng để bạn nghỉ chân trong suốt hành trình. Bất kể bạn đã trải qua bao nhiêu chuyện bất bình bên ngoài xã hội, chỉ cần về nhà thay một bộ đồ thoải mái, bật bản nhạc yêu thích, dùng tách trà nóng, ăn một bữa nhẹ,... bạn đã có thể cởi bỏ mọi đề phòng của mình.

Nhà là nơi khiến chúng ta thấy tâm an và thoải mái nhất! Người nhà là người luôn yêu thương, bao dung cho mọi khuyết điểm của bạn, sẵn sàng giúp bạn vô điều kiện. Người ngoài quan tâm bạn có tiền hay không, có thể mang lại lợi ích gì cho họ hay không? Nhưng điều người nhà quan tâm là bạn có mệt hay không? Bạn có gặp khó khăn gì khó nói không? Gia đình, điều họ mong muốn không phải bạn giàu bao nhiêu, mà là bạn có thể hạnh phúc được bao nhiêu?

Khi có mâu thuẫn nhỏ xảy ra, đừng quan tâm đến nó. Nếu có mâu thuẫn lớn, vậy hãy nhường nhịn lẫn nhau, đây là liều thuốc tốt để duy trì sự hòa thuận trong gia đình. Đừng vì danh lợi mà bỏ quên gia đình, bạn mất tiền có thể từ từ tìm lại, nhưng bạn mất gia đình thì sẽ hối hận cả đời!

ST


 


Thứ Ba, 1 tháng 6, 2021

Một bà già Quảng Nam xưa

 

Có lẽ nhiều người sẽ nghèn nghẹn nơi cổ họng khi đọc hết bài viết này !
Một bà già Quảng Nam xưa
Tình cờ đọc được một bài tùy bút cảm động, xin chép lại để quý bạn đọc. 

*** Khoảng năm 1981-1982, đời sống giáo viên cực kỳ khó khăn. Tôi quyết định đi xe đạp thồ để có tiền mua sữa cho con. Chiếc xe đạp để đi dạy hàng ngày được bổ sung thêm cái giỏ phía trước và cái yên nệm mút phía sau poóc-ba-ga cho khách ngồi… êm đít! Mỗi sáng cứ 5h là tôi ra đứng trước kiệt 7 Hoàng Diệu (Đà Nẵng) để chờ khách. Khi trời bắt đầu sáng thì bỏ đường Hoàng Diệu – nơi gần trường đang dạy, rất dễ gặp học trò – chạy xuống đường Lý Tự Trọng hoặc Trần Cao Vân đứng đón khách. Có khách hay không thì 10h30 phải quay về nấu cơm ăn để chiều… lên lớp. Một buổi sáng đang bon bon trên đường Trần Cao Vân trước chợ Lầu Đèn, chạy về nhà chuẩn bị đi dạy, thì có một bà cụ dáng rất nhà quê đón xe. Vừa mừng vừa lo. Mừng vì được một cuốc xe có thêm tiền. Lo vì sợ khách đi xa không về ăn cơm kịp để 12h30 vào dạy tiết 1. Tôi phanh xe và hỏi:– Cụ đi mô. Bà cụ nói:– Đây xuống bến xe Vĩnh Trung mi lấy mấy? Thấy tuyến đường trùng với lộ trình về nhà của mình nên tôi nói: – Đúng giá là một đồng rưỡi. Còn chừ cụ cho mấy cũng được, cụ không có tiền thì con chở giúp cụ một đoạn, con đang trên đường về. Bà cụ cười giơ hàm răng toàn… lợi và nói:– Thằng ni đi thồ mà nói nghe vui hỉ! Nói xong bà cụ cúi xuống cầm đôi dép lào đã mòn lín. Hai cái gót đã thủng hai lỗ lớn bằng đồng bạc cào lưng. Cụ bỏ đôi dép vào giỏ xe của tôi và nói: – Xuống bến xe mi nhớ nhắc tau lấy đôi dép ni chớ không phải mi đợi tau quên rồi lấy luôn nghe chưa! Tôi cười bảo:– Cụ yên tâm. Con không mang dép bằng tay nên không lấy đôi dép ni mô! Lên xe chuyện qua chuyện lại mới biết bà ở Thanh Quýt (Điện Bàn) ra thăm, mang cho con trai đang làm công nhân ở cảng một ang gạo vì nghe nói gạo mua tiêu chuẩn ăn không đủ, bữa nào cũng chỉ lưng bụng mà đi làm. Còn bà thì biết tôi là thầy giáo cấp 3 đi xe thồ thêm ngoài giờ để mua sữa cho con. Nghe hoàn cảnh của nhau, cả hai bà cháu đều im lặng. Một chặp tôi nghe bà ngồi sau chép miệng rồi nói: – Răng ai cũng khổ hết trơn ri hè! Đến bến xe Vĩnh Trung, tôi quay lại dặn:– Cụ ngồi im, đừng lo, để con tìm xe Vĩnh Điện cho cụ đi. Bến xe đông sợ cụ tìm không ra.

Tìm được xe đi Vĩnh Điện, tôi phanh xe đạp và nói với cụ:– Cụ nhớ lấy đôi dép. Con chở hộ cụ một đoạn thôi không lấy tiền. Bà trả lời: – Thằng ni nói nghe được. Tau không trả tiền xe nhưng chờ tau một xí. Vừa nói cụ vừa lật lớp áo ngoài rồi mở cây ghim túi áo trong và lấy ra 3 đồng, đưa cho tôi. Tôi nói:– Con nói rồi. Con chở giùm không lấy tiền xe. Cụ bảo:– Tau cũng không trả tiền xe. Tau cũng không cho mi. Mi có chưn có tay, có sức dài vai rộng mi làm mi ăn. Tiền ni tau gửi mi đem về mua sữa cho cháu tau. Mi không lấy tau la làng là mi móc túi của tau. Răng? Nhận đi con, cho bà vui. Nói xong cụ nhét tiền vào túi áo của tôi rồi cắp nách đôi dép lào đã mòn gót leo lên xe. Lần đó tôi đứng khóc một mình giữa bến xe Vĩnh Trung cho đến khi chuyến xe đò rời bến… chạy khuất! Bà ơi. Bà đang ở cõi nào? Nay con có thể viết những bài báo nhận nhuận bút. Đứa cháu nhỏ thời đó nay đã là tiến sĩ làm giảng viên của một trường đại học danh tiếng. Nhưng có lẽ, cho đến lúc chia tay cuộc đời này con vẫn còn nợ bà… một hộp sữa!



 

Thứ Ba, 9 tháng 3, 2021

BẬT MÍ: 6 THÓI QUEN MANG ĐẾN SỰ THÀNH CÔNG TRÊN MỌI PHƯƠNG DIỆN CUỘC SỐNG

 BẬT MÍ: 6 THÓI QUEN MANG ĐẾN SỰ THÀNH CÔNG TRÊN MỌI PHƯƠNG DIỆN CUỘC SỐNG

Mặc dù cùng điểm xuất phát nhưng tại sao có người đạt được đỉnh cao thành công còn phần lớn người khác thì không? Phần lớn điểm mấu chốt là họ có sự kiên định, ước mơ lớn và tính kỷ luật. Tuy nhiên không đây là những tính cách không phải tự nhiên hình thành mà được rèn giũa từ nhiều thói quen. Sau đây là 6 thói quen tốt bạn nên học tập từ họ.
Thói quen 1: Lập danh sách việc phải làm từ tối hôm trước
Việc lập danh sách, lên kế hoạch cho ngày hôm sau là chìa khóa giúp cải thiện hiệu suất làm việc cũng như thành công của bạn. Thường những người thành công trên thế giới có thói quen viết ra những điều này mỗi tối trước khi đi ngủ để chuẩn bị cho ngày hôm sau của mình.
Thực hiện: Thói quen này không hề khó khăn và bạn hoàn toàn có thể thực hiện được. Việc đầu tiên bạn cần làm là xác định cho mình việc nào quan trọng nhất trước, đánh dấu số 1 và tuần tự với những việc khác.
Hãy hoàn thành nhiệm vụ này trong buổi sáng để truyền cảm hứng cho cả ngày của bạn. Tuy nhiên bạn cũng không nên tham lam đặt ra quá nhiều việc trong 1 ngày.
Thói quen 2: Rèn luyện trí não, cơ thể và tâm hồn
90% những người siêu thành công đều tập luyện thể dục hay dành thời gian cho những hoạt động chăm sóc sức khỏe tại một số thời gian trong ngày. Thiền định có vẻ là một thói quen phổ biến ngày càng gia tăng của những người thành công. Nhiều người cho rằng thiền định tăng hiệu quả nghỉ ngơi gấp 2 lần so với một giấc ngủ ngắn.
Thực hiện: Bạn có thể thực hiện rèn luyện với thời lượng như sau:
05-10 phút: Những bài tập thở
15-20 phút: Thiền
20-30 phút: Ăn uống lành mạnh
20-60 phút: Tập thể dục (Gym, chạy, bơi, đạp xe, Yoga)
Thói quen 3: Thiết lập mục tiêu và hình ảnh hóa
95% những người đạt được thành công đều viết ra những mục tiêu, kế hoạch hay tầm nhìn của họ về sự thành công một cách thường xuyên. Họ thường làm điều này vào buổi sáng khi trạng thái tinh thần tốt nhất nhằm chuẩn bị cho những thách thức trong ngày trên con đường tới thành công.
Doanh nhân Grant Cardone thậm chí còn viết những mục tiêu 10X mục tiêu của mình ra nhiều lần trong ngày để tiếp tục tập trung vào các kết quả lớn ông muốn đạt được.
Thực hiện: Hãy thử thiết lập mục tiêu theo cách sau:
- Kéo giãn hơn những thứ bạn có thể với tới được.
- Làm tất cả mọi thứ có thể đo lường được.
- Lập những cam kết từ đồng đội và những người hỗ trợ bạn.
- Ghi lại tiến bộ của bạn.
- Và thiết lập những giới hạn thời gian.
Thói quen 4: Rèn luyện lòng biết ơn và tự khích lệ tích cực
Lòng biết ơn và tập trung vào những điều tích cực có vẻ là một ưu tiên phổ biến trong cuộc sống của những người thành công. Nhà khoa học thần kinh đồng thời là tác giả nổi tiếng Joe Dispenza từng chia sẻ: “Nếu bạn đang nói rằng tôi tuyệt vời, tôi là người không thể ngăn cản được nhưng cảm xúc của bạn lại rơi vào sợ hãi thì cơ thể bạn sẽ phản ứng đối lập. Suy nghĩ là ngôn ngữ của não và cảm xúc là ngôn ngữ của cơ thể. Những suy nghĩ bị bật ngược lại bởi chúng không cân bằng với những cảm xúc sợ hãi.
Nếu một người cảm thấy biết ơn và đã thực hành nhiều lần và chân thành như cách họ khẳng định: 'Tôi tuyệt vời, tôi hài lòng "và như vậy ... và nó gắn với hệ thống thần kinh tự trị của họ sau đó sức mạnh thực sự sẽ đến thay vì sự cố gắng che giấu nỗi sợ hãi. "
Thực hiện: Hãy tập biết ơn 3 lần một ngày giữa bạn và chồng/vợ hay một người bạn hoặc thậm chí là bản thân bạn. Chìa khóa của việc biết ơn chính là bạn phải tìm ra được lý do tại sao bạn cảm thấy thế, nó sẽ làm gia tăng mức độ ảnh hưởng. Ví dụ: “Tôi rất biết ơn, hài lòng khi có người bạn đời trong cuộc sống bởi anh ấy/cô ấy luôn ủng hộ, khuyến khích tôi theo đuổi những giấc mơ của mình mà không nề hà bất cứ vấn đề gì.” Điều này nhắc nhở bạn tại sao và có ảnh hưởng sâu sắc hơn là chỉ một tuyên bố mang tính bề nổi.
Thói quen 5: Tự phát triển
Những người thành công luôn tập trung vào khả năng học những kỹ năng mới, đọc sách thực tế hay xem podcast hoặc phỏng vấn, các khóa học quốc tế. Huấn luyện viên nghệ thuật lãnh đạo Simon Sinek cho biết: “Công việc của tôi không bao giờ hoàn thành, chúng tôi thức dậy với cơn đói học hỏi và không ai thực sự là một chuyên gia. Bất kỳ ai nói, “Tôi là chuyên gia trong lĩnh vực…” tức là họ đã đóng cửa tâm trí, ý tưởng bởi họ không bao giờ biết tất cả mọi thứ.”
Thực hiện: Nếu bạn có thể đọc 20 trang sách một ngày, hoặc thậm chí nghe một tiếng podcast, điều này có nghĩa bạn đọc được hơn 36 cuốn sách kiến thức mới mỗi năm.
Thói quen 6: Học cách kết nối tới những mối quan hệ chất lượng
Những người thành đạt hiểu rất rõ giá trị của những mối quan hệ, mạng lưới kết nối của bạn xác định giá trị của bạn. Vì vậy, họ tập một thói quen làm việc với những cầu nối, hợp tác, giúp đỡ những người khác, tham gia các sự kiện xã hội nhằm tạo ra những kết nối cho mình.
Thực hiện: Hãy tạo thói quen gặp gỡ ít nhất một người mới một ngày hoặc theo đuổi 1 người nào đó một ngày.
Nếu bạn là người mới tập những thói quen trên, lời khuyên là bạn nên bắt đầu với 2-3 thói quen trước và rèn chúng thuần thục sẽ khiến bạn bị phá vỡ những cam kết. Đương nhiên ban đầu bạn sẽ cảm thấy không thoải mái cho đến khi nó trở thành một thói quen vô thức của bạn. Điều quan trọng là phải cam kết ít nhất 2 đến 3 tháng thực hiện liên tục như cơ thể tự điều chỉnh của cơ thể bạn để cuộc sống bạn được hình thành, và trở nên khác biệt.
Theo Nhịp Sống Kinh Tế

Thứ Tư, 3 tháng 2, 2021

HƯƠNG ĐỒNG CỎ NỘI





HƯƠNG ĐỒNG CỎ NỘI 

Thơ: Đỗ Tấn Thích

Bao đời khó nhọc quanh năm
Nông dân khổ cực hàng trăm bộn bề
Tôi xin chắp bút viết về
An Khê, Phổ Khánh, thuộc quê hương mình
Cuộc sống bươn chải mưu sinh
Nông dân khổ cực hòa mình An Khê
Thanh bình tĩnh lặng vùng quê
Người đi thì nhớ người về thì vui
Xa quê gợi nhớ bồi hồi
An Khê nước mát trong tôi nỗi niềm
Đồng lúa mùa vụ, mùa chiêm
Hương đồng cỏ nội càng thêm trong lành
“Đường quê xứ Quảng quanh quanh
Non xanh nước biết như tranh họa đồ”
Phố thị phồn hoa, xô bồ
Quê hương yên tĩnh điểm tô thanh bình

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2021

HOA HUỆ TRẮNG.

 HOA HUỆ TRẮNG.

( ST )
Buổi trưa , tôi thường ra coi tiệm cho vợ về ăn cơm. Vợ chồng tôi có một tiệm nhỏ bán hoa tươi ở chợ. Gọi là tiệm cho sang, thật ra đó chỉ là một cái sạp nhỏ mấy mét vuông nằm lọt thỏm giữa khu chợ suốt ngày đông đúc và lắm tiếng ồn.
Được cái, sạp nằm ngay ngã tư con lộ chính nên khá đông khách. Và, với một thằng viết văn làng nhàng như tôi, nhờ vậy cũng sống tạm qua ngày cùng người vợ giỏi giắng và sạp bán hoa tươi đắt khách quanh năm.
Quả chính cái sạp nầy nuôi cả nhà tôi nhưng điều tôi thích hơn vẫn là hàng ngày, cứ mỗi buổi trưa ra sạp lại được nhìn ngắm thỏa thích những đóa hoa tươi thắm, đủ màu sắc khoe rực rỡ trên bước chân người qua lại. Một gian nhà đầy hoa, có loại tôi biết tên, loại không biết tên cứ như làm lòng tôi dịu hẳn lại trong cơn kiếm sống tất bật hàng ngày, trong những trang viết đầy gai góc.
Không gì làm lòng ta thanh thoát, dịu êm và lắng đọng hơn bằng hoa, hình như R. Tagore bảo vậy. Tôi tin ông thi hào Ấn Độ nầy khi nói về hoa như là một thứ tôn giáo trong đời sống. Nó cũng làm người ta mê mải, đam mê, đắm đuối tôn thờ...
Chẳng phải các loài hoa đều được đặt những nơi cao quý nhất đó sao? Chẳng phải những tình yêu thuần khiết nhất đều bắt đầu từ biểu tượng một loài hoa. Và các đôi trai gái yêu nhau. Có lời tỏ tình nào êm dịu, tuyệt vời hơn khi tặng nhau một đóa hồng hay hoa "Xin đừng quên tôi” chớm nở.
… Nhưng thôi, tôi chỉ mơ mộng tí chút khi ngồi chễm chệ trên chiếc ghế thật cao, đảo mắt nhìn quanh xem có ai đi ngang qua mà mời mọc :
“Hoa tươi đây, hoa Đà Lạt mới đem về đây… Mời anh chị ghé mua… Bảo đảm giá cả và chất lượng…”
Vợ tôi bảo tôi mời khách như vậy, giọng nói phải nhẹ nhàng, từ tốn người ta mới chịu vào.
Cái thằng tôi đôi khi cũng được việc. Thần sắc tôi trông tội nghiệp thế nào không biết nhưng cứ hễ ai ghé vào sạp, nghe tôi chào mời, nỉ non một hồi, không ít thì nhiều, thế nào họ cũng mua hoa giúp tôi.
Khách hàng quen thuộc nhất của tôi lại là một thằng bé. Vâng, một thằng bé đâu chừng mười bốn, mười lăm tuổi dáng lêu khêu, gương mặt hiền lành, dễ thương, hầu như trưa nào cũng đến chỗ tôi mua hoa. Nó mua không nhiều, mỗi lần một bó nhỏ giá chỉ có vài ngàn nhưng lại lựa rất kỹ, mà chỉ đặc biệt mua hoa huệ trắng.
Lúc đầu, tôi cũng ngạc nhiên. Hỏi nó mua hoa làm gì, nó chỉ lắc lắc đầu không nói không rằng một câu. Riết rồi tôi thây kệ! Mắc gì đến tôi. Nó có tiền nó mua, tôi có hoa tôi bán. Cứ ba ngàn một bó sáu chiếc mà đếm tới. Ngữ nầy chắc mang tặng bồ, tặng bịch gì đây. Ôi, cái thằng con nít ranh hỉ mũi còn chưa sạch, mới chừng ấy tuổi chưa nứt mắt đã tí tởn làm người lớn, tôi nhủ thầm trong bụng như vậy.
Trả tiền tôi lúc nào cũng là những tờ giấy bạc nhàu nát như bộ đồ thằng bé đang mặc. Nó đến và đi lặng lẽ, đôi mắt đen mở to lấp lánh niềm vui và bước đi như chạy lẫn vào trong khu phố đông người. Tôi cứ băn khoăn tự hỏi không biết nó làm gì, mua hoa tặng ai…
Thi thoảng, có vài cánh hoa đẹp còn dôi ra trong chậu, tôi nhã ý tặng nhưng nó nhất định không lấy. Buổi trưa, dù trời nắng hay mưa, cứ như đến giờ hẹn, nó lại đến tôi mua hoa huệ trắng với những đồng tiền nhàu nát rồi bươn bả bước đi không nói một lời nào…
… Bẳng đi một thời gian khá lâu, tôi không gặp thằng bé. Vợ tôi lúc nầy bán hoa luôn vào buổi trưa nên tôi không phải trông chừng sạp. Tôi có hỏi về thằng bé mua hoa huệ trắng thì cô ấy lắc đầu quầy quậy:
- Thằng bé nào thế, sao em không biết? Mà trăm người bán vạn người mua, hơi đâu để ý. Nó mua hoa làm gì? Hay là nó lại gạ ông rồi ăn cắp hoa đấy! Trẻ con bây giờ táo tợn lắm…
Tôi không biết nói gì thêm và quên bẵng chuyện mua hoa huệ trắng. Mãi cho đến một hôm, tôi nhớ là chiều thứ bảy, sẵn mới lãnh tiền nhuận bút, tôi hào phóng dẫn vợ con đi ăn tiệm. Quán đông nghịt người. Tôi đang cắm cúi ăn thì một giọng trẻ con rụt rè phát ra từ sau lưng:
- Cháu… Cháu mời chú đánh giày…
- Không! Tôi lạnh lùng đáp.
- Chú làm ơn! Từ sáng giờ cháu chưa đánh được đôi giày nào!
Tiếng thằng bé khẩn khoản.
- Đã bảo là không mà, tôi gắt.
Tôi bực mình ngoái nhìn lại và chợt nhận ra thằng bé. Cặp mắt lóng lánh thơ ngây và gương mặt dễ thương kia thì không lẫn vào đâu được nhưng nụ cười hạnh phúc mỗi lần mua hoa của tôi thì biến đâu mất. Nhường lại là gương mặt buồn thiu như chực khóc..
- Cháu có phải là thằng bé vẫn thường mua hoa của chú! Tôi hấp tấp hỏi mà lòng xốn xang.
- Dạ.. Là cháu. Thằng bé lí nhí.
- Thì ra… cháu làm nghề đánh giày! Mà sao lâu lắm chú không thấy cháu đến mua hoa! Tôi hỏi.
- Dạ…Thằng bé ngập ngừng hồi lâu mới trả lời. Dạo nầy cháu đánh giày ế quá chú ạ! Có khi cơm còn không đủ ăn!
Miếng đồ ăn trên miệng tôi bỗng đắng ngắt. Tôi nghẹn như không nuốt nổi, thương cảm nhìn thằng bé gầy rộp đi so với lần đầu tôi gặp. Tôi nhìn kỹ nó. Vẫn bộ đồ cũ nát, nhiều chỗ rách hơn và nước da nhợt nhạt chắc vì thiếu ăn thiếu ngủ. Nhìn các con tôi đang nô đùa, vui vẻ tíu tít trò chuyện quanh bàn ăn thừa mứa, bất giác tôi thấy chạnh lòng.
- Thế ba mẹ cháu đâu? Tôi hỏi.
Như chạm vào nỗi đau nào đó,thằng bé không trả lời, cặp môi mím chặt lại. Mắt nó ngân ngấn nước. và chẳng nói thêm một câu nào, thằng bé lửng thửng ôm thùng đánh giày bước đi trước khi tôi kịp kêu nó lại. Buổi ăn tiệm của tôi xem như đã hỏng.
Trên đường về, tôi cứ ân hận là không kịp hỏi chỗ ở của nó để may ra, tôi còn gặp lại nó, ít ra cũng giúp được nó tí gì. Nhưng tôi chắc rằng, điều ấy thằng bé cũng chẳng nói ra đâu…
Lúc nầy, cửa hàng bán hoa của vợ tôi ế ẩm. Tôi bỏ ngang công việc viết lách buổi trưa ra trông chừng cửa hàng. Với lại, tôi cũng có ý đợi thằng bé với nỗi cồn cào khôn tả. Bao nhiêu câu hỏi trong đầu của tôi về thằng bé chưa giải đáp được.
Nó con nhà ai, ở đâu? Sao nó lại cứ để dành mua hoa với đồng tiền đánh giày ít ỏi? Tôi chỉ biết chắc một điều tiền nó dành dụm mua hoa là những đồng bạc lẻ nhàu nát. Ở đâu ra nếu không phải là tiền của nó chắt chiu từ những lần đánh giày hiếm hoi trong ngày?
Và câu hỏi lởn vởn nhiều nhất trong đầu tôi là nó mua hoa để làm gì trong khi nó phải nhịn ăn, nhịn mặc… Nó xuất hiện trước tôi như những điều bí ẩn mà cho dù có cố cách nào, tôi cũng không giải đáp nổi…
Ơn trời, trưa nay tôi lại gặp nó. Cũng cái dáng lêu khêu, nước da đen sạm và đôi mắt long lanh và trên người là bộ đồ rách rưới. Trên tay cầm chiếc hộp đánh giày, nó xăm xăm tiến về cửa hàng, moi ra những đồng tiền cũ nát và chìa ra cho tôi:
- Chú bán cho cháu bó hoa huệ trắng như mọi lần. Nó nói, mắt ngời hạnh phúc.
Lần nầy thì tôi không hỏi nó nữa. Tôi đã có cách của mình để khám phá bí mật của thằng bé. Lựa hoa cho nó xong, tôi lặng lẽ kín đáo nhìn nó. Đôi mắt nó như nở bừng lên với niềm vui vô hạn. Sau tiếng cám ơn ngắn ngủi, thằng bé tung tăng bước lẫn vào giữa đám đông với bó hoa trên tay đung đưa trước mặt.
Tôi nhanh nhẹn rảo bước theo thằng bé. Chút nữa thì tôi mất hút nó trong đám đông khu chợ. Nó bước đi như chạy mà không hề hay rằng tôi đang hấp tấp theo sau. Một ngã quặt, rồi một ngã tư, tiếp đến là đường ra ngoại ô. Nó ra đây làm gì nhỉ? Trời đang chuyển cơn mưa lớn… Mặc! Tôi cứ đi theo nó mà trong lòng ngổn ngang bao nhiêu là câu hỏi…
Cái nghĩa trang hiện ra trước mắt tôi. Thằng bé vẫn xăm xăm tiến bước như đã quá quen các đường ngang ngõ tắt quanh các ngôi mộ. Mưa đã bắt đầu rơi. Sau một hồi quanh quất, nó đứng trước một ngôi mộ thấp lè tè cỏ mới lên xanh. Tôi đứng nấp sau chiếc mộ lớn, tò mò xem nó sẽ làm gì.
Nó đứng đấy, trước ngôi mộ không bia kia, nghiêm trang, thành kính, mắt ngời hạnh phúc, miệng mấp máy như khấn nguyện điều gì. ..Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt. Nó cứ đứng như thế, co ro trong chiếc áo cũ mỏng manh, rách nát với bó hoa huệ trắng, run rẩy cầm trên bàn tay gầy guộc đặt bó hoa tươi trước ngôi mộ thấp bé, cỏ đã ướt đẫm nước mưa.
Không thể chờ lâu hơn, tôi bước gần đến nó. Thằng bé như không hề biết đến sự hiện diện của tôi, hai chân quỳ trước mộ và tôi nghe nó nói tiếng được, tiếng mất giữa màn mưa :
- Con lại đến thăm mẹ đây, mẹ ơi! Con mang cho mẹ những đóa huệ trắng mà mẹ rất thích khi còn sống! Xin mẹ phù hộ cho con trong cuộc đời nầy… Con nhớ mẹ lắm…. Mẹ ơi…
Tôi lặng người nhìn thằng bé. Nó vụt lớn lên trong tôi, cao sang, thanh khiết như những bông huệ trắng khẽ rung lên, tuyệt đẹp, tinh tuyền.
Mưa xối xả rơi trong nghĩa trang mà lòng tôi cứ ấm áp đến lạ kỳ.
Những đóa huệ trắng như sáng rực lên giữa màn mưa đen kịt .
( SƯU TẦM )

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2021

12 NGUYÊN TẮC AN TOÀN CƠ BẢN MÀ CHA MẸ CẦN DẠY CON TỪ SỚM

 12 NGUYÊN TẮC AN TOÀN CƠ BẢN MÀ CHA MẸ CẦN DẠY CON TỪ SỚM

Dưới đây là một danh sách 12 câu hỏi tình huống và hành động phù hợp mà cha mẹ có thể in ra để dạy con, phòng trong trường hợp gặp phải sau này:
𝟏. 𝐍𝐞̂́𝐮 𝐜𝐨𝐧 𝐨̛̉ 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐯𝐚̀ 𝐩𝐡𝐚́𝐭 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐜𝐨́ 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐨̂́ 𝐠𝐚̆́𝐧𝐠 đ𝐨̣̂𝐭 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐩 𝐯𝐚̀𝐨 𝐧𝐡𝐚̀?
Trẻ cần gọi cho cha mẹ trước khi gọi 113 (đường dây nóng của cảnh sát). Cuộc trò chuyện với dịch vụ khẩɴ cấp có thể đôi khi chưa kết nối được, nhưng ít ra trong thời gian nàу cha mẹ có thể liên hệ với hàng xóm để nhờ giúp đỡ trước khi cảnh sát đến hoặc cha mẹ kịp về nhà.
𝟐. 𝐍𝐞̂́𝐮 𝐜𝐨́ ɴ𝐠𝐮𝐲 𝐜𝐨̛ 𝐜𝐡𝐚́𝐲 𝐡𝐚𝐲 𝐫𝐨̀ 𝐫𝐢̉ 𝐠𝐚 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐤𝐡𝐢 𝐜𝐨𝐧 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐜𝐨́ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐦𝐢̀𝐧𝐡, 𝐜𝐨𝐧 𝐜𝐚̂̀𝐧 𝐥𝐚̀𝐦 𝐠𝐢̀?
Con nên nhanh chóng rời khỏi nhà và chạy sang hàng xóm để được giúp đỡ và gọi cứu hỏa. Tuyệt đối con không được tự ý dập lửа.
𝟑. 𝐍𝐞̂́𝐮 𝐚𝐢 đ𝐨́ 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 đ𝐮̛𝐨̛̀ɴ𝐠 𝐭𝐫𝐨̂𝐧𝐠 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐭𝐨̣̂𝐢 ɴɢнι𝐞̣̂ρ 𝐧𝐡𝐨̛̀ 𝐜𝐨𝐧 𝐠𝐢𝐮́𝐩 đ𝐨̛̃, 𝐜𝐨𝐧 𝐬𝐞̃ 𝐥𝐚̀𝐦 𝐠𝐢̀?
Con nên nhanh chóng rời đi xa khỏi người đó, và tìm đến 1 người lớn như chú công an hay bảo vệ gần đó để kể lại, bởi nếu một người thực sự cần giúp đỡ, trước tiên họ sẽ tìm đến người lớn thay vì nhờ 1 đứa trẻ.
𝟒. 𝐂𝐨𝐧 𝐬𝐞̃ 𝐥𝐚̀𝐦 𝐠𝐢̀ 𝐧𝐞̂́𝐮 𝐛𝐢̣ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐨𝐧 𝐜𝐡𝐨́ 𝐡𝐮𝐧𝐠 𝐝𝐮̛̃ đ𝐞̂́𝐧 𝐠𝐚̂̀𝐧?
Con hãy cố giữ bình tĩnh và không kích động các loài động vật tấɴ côɴg. Không nên nhìn thẳng vào мắᴛ con chó, nhưng có thể chuyển hướng sự chú ý của chúng bằng việc ném bất kỳ đồ vật nào con có trong tay lúc ấy. Cẩn thậɴ ném đô vật đó càng xa càng tốt và вắᴛ đầυ từ từ di chuyển khi thấy con chó đang quay đi tìm đồ vật kia.
𝟓. 𝐌𝐨̣̂𝐭 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐭𝐮̛̣ 𝐱𝐮̛𝐧𝐠 𝐥𝐚̀ 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐪𝐮𝐞𝐧 𝐜𝐮̉𝐚 𝐛𝐨̂́ 𝐦𝐞̣ 𝐡𝐚𝐲 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐡𝐨̣ 𝐡𝐚̀𝐧𝐠 𝐜𝐮̉𝐚 𝐜𝐨𝐧, 𝐯𝐚̀ 𝐛𝐚̉𝐨 𝐜𝐨𝐧 đ𝐢 𝐜𝐮̀𝐧𝐠 𝐡𝐨̣, 𝐜𝐨𝐧 𝐬𝐞̃ 𝐥𝐚̀𝐦 𝐠𝐢̀?
Nhanh chóng từ chối và nói bố mẹ con đến bây giờ, đồng thời tìm kiếm sự chú ý từ những người dân ven đường nếu con cảm thấy không ổn.
𝟔. 𝐍𝐞̂́𝐮 𝐨̛̉ 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐦𝐢̀𝐧𝐡, 𝐜𝐨𝐧 𝐧𝐞̂𝐧 𝐦𝐨̛̉ 𝐜𝐮̛̉𝐚 𝐜𝐡𝐨 𝐚𝐢?
“Không mở cửa cho người lạ” dường như là một quy tắc được biết đến rộng rãi. Và đối với những nhà có cửa là chấn song thì việc không đến gần cửa để trả lời người lạ cũng là điều bố mẹ cần nhắc con thêm.
𝟕. 𝐍𝐞̂́𝐮 𝐧𝐠𝐨𝐚̀𝐢 đ𝐮̛𝐨̛̀ɴ𝐠 𝐜𝐨́ 𝐚𝐢 đ𝐨́ 𝐭𝐮́𝐦 𝐥𝐚̂́𝐲 𝐜𝐨𝐧 𝐯𝐚̀ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐮𝐨̂𝐧𝐠 𝐫𝐚?
Hãy thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh bằng việc lа héᴛ thật to và vùng vẫy. Nếu cần, có thể dùng răng để cắn vào tay đối phương trong lúc kẻ kia không chú ý, hoặc dùng các vật mình có trong tay lúc đó để tạo ra tiếng động mạnh.
𝟖. 𝐂𝐨𝐧 đ𝐚𝐧𝐠 đ𝐢 𝐠𝐢𝐮̛̃𝐚 đ𝐮̛𝐨̛̀ɴ𝐠 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐜𝐨́ 𝐦𝐮̛𝐚 𝐯𝐚̀ 𝐬𝐚̂́𝐦 𝐜𝐡𝐨̛́𝐩, 𝐜𝐨𝐧 𝐧𝐞̂𝐧 𝐥𝐚̀𝐦 𝐠𝐢̀?
Điều đầυ tiên cần làm là tìm một nơi trú ẩn an toàn. Con tuyệt đối Không ở gần các nơi có cấu trúc kim loại, vũng nước, cây cᴀo và cạnh ô tô.
𝟗. 𝐍𝐞̂́𝐮 𝐜𝐚́𝐜 𝐛𝐚̣𝐧 𝐭𝐡𝐚́𝐜𝐡 𝐜𝐨𝐧 𝐭𝐡𝐢 𝐛𝐨̛𝐢 𝐨̛̉ 𝐭𝐡𝐨̛̀𝐢 đ𝐢𝐞̂̉𝐦 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐥𝐨̛́𝐧?
Dù là trong hồ bơi của trường, hay bất cứ bể bơi quen thuộc nào thì con cũng thẳng thừng từ chối, và chỉ nhận lời khi con biết có người lớn giám sát.
10.Nếu có người đе dọа 𝒄𝒐𝒏 𝒐̛̉ 𝒕𝒓𝒖̛𝒐̛̀𝒏𝒈 𝒉𝒂𝒚 𝒐̛̉ trên 𝒊𝒏𝒕𝒆𝒓𝒏𝒆𝒕?
Đừng khuất phục trước những lời khіêᴜ khíсh và đе ԁọа. Nếu con bị đе ԁọа, con nên báo ngay cho gia đình cho dù kẻ đang đe dọa con có dùng những lời lẽ hay hành động gì.
𝟏𝟏. 𝐍𝐞̂́𝐮 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐡𝐨̂𝐦 𝐛𝐚́𝐜 𝐡𝐚̀𝐧𝐠 𝐱𝐨́𝐦 𝐭𝐚̣̆𝐧𝐠 𝐜𝐨𝐧 𝐤𝐞̣𝐨 𝐡𝐚𝐲 đ𝐨̂̀ 𝐜𝐡𝐨̛𝐢 𝐦𝐨̛́𝐢, 𝐜𝐨𝐧 𝐜𝐨́ 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠?
Con hãy chạy về và nói với bố mẹ trước khi nhận hay ăn thứ gì, cho dù trước giờ con có thân với bác.
𝟏𝟐. 𝐍𝐞̂́𝐮 𝐜𝐨𝐧 𝐛𝐢̣ 𝐥𝐚̣𝐜 𝐛𝐨̂́ 𝐦𝐞̣, 𝐜𝐨𝐧 𝐜𝐚̂̀𝐧 𝐥𝐚̀𝐦 𝐠𝐢̀?
Trẻ cần biết rằng, con không nên hoảng loạn chạy đi khắp nơi tìm bố mẹ. Con chỉ cần đứng yên 1 chỗ, nhờ người lớn gọi điện thoại (trong trường hợp con nhớ số của bố hoặc mẹ) hoặc nhờ người lớn tìm sự giúp đỡ của những người mặc đồng phục như bảo vệ, nhân viên an ninh, chú công an, cảnh sát…
Một số phương pháp phòng ngừa thụ động cha mẹ có thể áp dụng đó là:
- Dán thông tin của cha mẹ (số điện thoại, địa chỉ…) lên quần áo của trẻ mỗi khi ra ngoài.
- Dạy trẻ học thuộc số điện thoại của cha mẹ.
- Đeo vòng tay hoặc đồng hồ định vị khi ra ngoài.
-----------------------------------
Nguồn: Sưu tầm và tổng hợp

Thứ Năm, 23 tháng 7, 2020

Đọc rơi nước mắt, câu chuyện đã đọc lâu rồi mỗi khi đọc lại vẫn còn nguyên cảm xúc.

Đọc rơi nước mắt, câu chuyện đã đọc lâu rồi mỗi khi đọc lại vẫn còn nguyên cảm xúc.
.............
No photo description available.

GIỖ MẸ
(Sưu tầm)
Hắn là người thành đạt gia cảnh rất đề huề, có con ngoan và vợ đẹp. Cuộc sống vạn người mê. Cứ mỗi lần giỗ Mẹ hắn thiết cỗ linh đình, nào là sơn hào hải vị để chứng tỏ cái tình.
Trong một lần dọn dẹp đem vứt hết đồ thừa, Hắn thấy quyển nhật ký của Mẹ năm xưa. Tò mò nên Hắn đọc những con chữ quay cuồng, bởi mỗi trang nhật ký là một câu chuyện buồn.

Ngày....tháng… năm… Mẹ tủi
Con mắng mẹ: “ Già rồi” sao còn như con nít làm cơm vãi khắp nơi. Ừ ! Bởi vì tuổi lắm nên mắt kém, tay run có làm rơi ít hột âu cũng chỉ chuyện thường. Khi con còn nhỏ dại, cũng làm vãi khắp nơi. Mẹ quét, lau, gom lại,... nhưng đâu trách mắng nửa lời..???

Ngày… tháng… năm… Mẹ tủi
Con mắng mẹ: “ Mặc đồ sao nóng ngóng, y hệt nhành cây khô !” . Ừ! Tuổi già xương cứng, gân cũng chẳng dẻo dai, khó xở xoay, quay trở. Sao cứ mắng Mẹ hoài…??? Khi con còn nhỏ dại cứ hiếu động chân tay, Mẹ mặc hoài mới được. Đâu trách mắng nọ này.

Ngày...tháng.... năm… Mẹ tủi
Con mắng mẹ: “ Điếc à ? ” trả lời rồi còn hỏi, cứ như trúng phải tà. Ừ ! Già nên nghễnh ngãng, nghe lúc được lúc không nên Mẹ mới đi hỏi lại. Mắng chi để tủi lòng? Khi con còn nhỏ dại, hỏi đủ chuyện trên đời . Mẹ kiên trì đáp lại, đâu mắng mỏ một lời.

Ngày...tháng...năm… Mẹ tủi
Con mắng mẹ : “ Bực mình” cả đêm ho sù, mất ngủ cả gia đình. Ừ ! tuổi nhiều bệnh lắm, quy luật của tự nhiên. Mẹ đâu mong như thế, mắng chi để tủi phiền…??? Nhớ khi Con nhỏ dại đủ thứ bệnh mang vào, hàng năm trời khóc quấy. Mẹ đâu trách câu nào.

Ngày...tháng…. năm… Mẹ tủi
Cứ mỗi bận ăn cơm, Mẹ phải ngồi góc khuất. Bởi người mẹ không thơm tho. Ừ ! kiếp này ta sống con nít đến hai lần. Mẹ già không tự liệu nên tất cả cậy con làm. Nhớ khi con nhỏ dại, tè ị bậy khắp nơi….Mẹ lau chùi, tắm rửa. Có bao giờ chê hôi..??

Ngày...tháng… năm
………………………..
Ngày…. tháng….năm
Chắc chẳng thể… nữa rồi. Những dòng này mẹ viết là sau cuối trong đời. Dù cho con lạnh nhạt hay gắt gỏng bấc chì, Mẹ chỉ buồn đôi chút chứ không trách cứ gì! Con vẫn là Con của Mẹ, bé bỏng và đáng yêu dù cho theo năm tháng Con đã đổi thay nhiều.

Hắn thẫn thờ nét mặt, nhìn lên phía bàn thờ: Ánh mắt bà âu yếm qua lớp khói hương mờ. Hắn khóc… khóc…khóc nấc lên : “ Con bất hiếu mẹ ơi “. Con muốn xin lỗi mẹ nhưng đã quá muộn rồi !
Với những ai còn Cha - Mẹ, hãy thức tỉnh kịp thời đừng để đến lúc thành quá muộn và ôm hối hận cả đời. Cho dù mâm cao ngày giỗ Mẹ Cha cũng chẳng ý nghĩa chi, Nếu khi mẹ cha còn sống đối xử chẳng ra gì.

Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2020


LẤY CẢM HỨNG TỪ SƯ ÔNG,
CẢM TÁC VỀ MẸ
Xin tặng Sư Ông Thích Đạo Trụ, trụ trì Chùa Hương
Thơ: Đỗ Tấn Thích

Thương mẹ khó nhọc quanh năm
Hôm nay con rảnh về thăm mẹ già
Chợ đình giếng nước cây đa
Mẹ ngồi kể chuyện ngân nga câu hò
Bao năm quản nhọc đưa đò
Nuôi con khôn lớn chăm lo từng ngày
Chịu nhiều tủi nhục đắng cay
Mẹ ơi! mẹ có nào hay mẹ à
Con xin cầu nguyện Phật Đà
Độ trì ban phước bao la muôn phần
Xuân về khắp chốn xa gần
Nguyện cầu sức khỏe có ngần ấy thôi
Bao năm công sức mồ hôi
Tôi thương cho mẹ bồi hồi viết thơ
Người ơi chớ có làm ngơ
Ơn cha nghĩa mẹ vô bờ vô biên
Dù cho đi khắp trăm miền
Gia đình là chốn thiêng liêng quay về
Dù ở đài các lầu khuê
Nhà tranh vách đất không chê chỗ nào
Mùa xuân trời đổ mưa rào
Tấm lòng thơm thảo xin trao mẹ hiền
Kỷ Hợi đoàn kết điền viên
Cùng chúc sức khỏe, an nhiên giữa đời.




MỪNG SINH NHẬT MẸ

Quốc Khánh nước nhà 2.9
Ơn Ngoại mang nặng chín tháng mười ngày
Phương xa con chợt nhớ thay
Sinh nhật của Mẹ con bày lên thơ
Ơn Mẹ nghĩa nặng vô bờ
Nuôi con khôn lớn đến giờ này đây
Nhớ xưa khổ cực từng ngày
Tay Cha tay Mẹ dựng xây gia đình.
                                        (Đỗ Tấn Thích)




NGÀY GIA ĐÌNH VIỆT NAM

Nhân ngày gia đình hôm nay
 Đêm khuya cầm bút viết vài câu thơ
 Một thứ hạnh phúc đơn sơ
Gia đình ấm áp mãi chờ từ lâu
 Hạnh phúc ấy đang ở đâu
Mình đang cố hỏi vài câu chân tình                            
                                  (Đỗ Tấn Thích)

Trị viêm đại tràng

Ai có bệnh nên dùng, bài này cũng là kinh nghiệm của già làng, nay thấy bạn này chia sẻ TL đưa luôn! *** “Người Trung Quốc nói người việt na...