Số lượt truy cập/ Number of visits
Tổng số lượt xem trang
Thứ Ba, 18 tháng 2, 2025
Thủ tướng Lý Quang Diệu
Thứ Hai, 9 tháng 12, 2024
Người cấp tiến
Người cấp tiến là người có tư tưởng đổi mới mạnh mẽ, mong muốn thúc đẩy những thay đổi lớn trong xã hội, chính trị, kinh tế hoặc các lĩnh vực khác nhằm cải thiện hiện trạng hoặc đạt được các mục tiêu tiến bộ. Thông thường, người cấp tiến không hài lòng với cách mọi thứ đang vận hành và tin rằng cần có những cải cách sâu rộng, thậm chí là cách mạng, để giải quyết các vấn đề tồn tại.
Đặc điểm của người cấp tiến:
- Hướng tới thay đổi: Họ thường chủ trương cải tổ hoặc thay đổi hệ thống hiện hành, thay vì duy trì hay cải thiện nhỏ lẻ.
- Tư tưởng tiến bộ: Người cấp tiến ủng hộ các ý tưởng mang tính tiên phong, đôi khi vượt trước thời đại.
- Chấp nhận rủi ro: Họ sẵn sàng chấp nhận rủi ro để đạt được mục tiêu, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc thách thức các quy tắc hoặc giá trị truyền thống.
- Tập trung vào công bằng: Người cấp tiến thường nhấn mạnh các vấn đề liên quan đến bình đẳng, tự do, và quyền lợi của các nhóm yếu thế trong xã hội.
- Phản đối sự bảo thủ: Họ thường đối lập với những người bảo thủ, những người ủng hộ duy trì các giá trị truyền thống hoặc phản đối sự thay đổi.
Ví dụ về người cấp tiến:
- Trong chính trị: Họ có thể ủng hộ các chính sách táo bạo như cải cách hệ thống bầu cử, thay đổi luật pháp để bảo vệ môi trường, hoặc thúc đẩy quyền bình đẳng cho mọi người.
- Trong xã hội: Họ có thể ủng hộ phong trào vì quyền của phụ nữ, phong trào LGBTQ+, hoặc các chiến dịch chống phân biệt đối xử.
- Trong kinh tế: Họ có thể kêu gọi tái phân phối tài sản hoặc cải cách hệ thống thuế để giảm khoảng cách giàu nghèo.
Tóm lại, người cấp tiến là những người tin rằng sự thay đổi lớn là cần thiết để xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn, dù điều đó có thể đòi hỏi sự phá bỏ các cấu trúc hiện có.
Thứ Năm, 12 tháng 10, 2023
ISRAEL 🇮🇱 - MIỀN ĐẤT THÁNH
Đọc và xem để hiểu thêm:
✡️ 🕎
Có lẽ đây là dân tộc có lịch sử đau thương, tàn khốc nhất thế giới. Trải qua 21 thế kỷ lưu vong phải đến tận năm 1948 họ mới có thể trở về quê hương, gây dựng lại đất nước mình.
Bao vây bởi các quốc gia thù địch. Dân tộc Do Thái chỉ chiếm 0,2% dân số thế giới nhưng chiếm 30% giải Nobel. Diện tích chỉ hơn Nghệ An một chút, với 70% là sa mạc khô cằn, phần còn lại là đồi núi, lượng mưa chỉ bằng 1/30 của Việt Nam, chỉ với 2,5% dân số làm nông nghiệp và 90% đất không phù hợp để canh tác, nhưng Israel là quốc gia hàng đầu xuất khẩu nông sản vào Thị trường Châu Âu. Đóng góp 3,5 tỷ $ vào xuất khẩu.
Nghèo nàn tài nguyên, hầu hết nguyên liệu thô phải nhập khẩu. Tài nguyên nước cũng là một tài nguyên quý giá. Có tới 70% nước sử dụng tại Israel là nước tái chế, trong khi tỷ lệ này ở Mỹ chỉ có 1%.. Thậm chí Israel còn có thể nuôi cá trên sa mạc.
Cứ mỗi ngày có khoảng 4 doanh nghiệp được thành lập ở Israel, trong đó có cả trăm doanh nghiệp đạt trị giá trên 100 triệu$.
GDP đầu người của Israel lần đầu tiên đạt 5000$ vào năm 1975, cao hơn Việt Nam hiện tại. Mất 10 năm sau đó để tăng lên 10.000$ khoảng năm 1985. Mất thêm 15 năm nữa Israel đạt 20.000$ vào năm 2000. Và từ năm 2000 đến nay, hơn 20 năm, họ đã đạt 55.000$, cao hơn đa số các quốc gia Châu Âu.
Cần biết thêm là trong mấy chục năm qua, kể từ ngày lập quốc, chiến tranh chưa bao giờ ngưng trên đất nước Israel.
Nguồn: Nathan Nguyen.
Thứ Hai, 11 tháng 9, 2023
Tuyên bố chung về nâng cấp quan hệ Việt Nam - Hoa Kỳ lên Đối tác Chiến lược Toàn diện
Tuyên bố chung về nâng cấp quan hệ Việt Nam - Mỹ lên Đối tác Chiến lược Toàn diện
Ngày 10/9/2023, Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng và Tổng thống Mỹ Joseph R. Biden Jr. đã gặp và hội đàm tại Hà Nội, Việt Nam.
Hai lãnh đạo hoan nghênh một giai đoạn lịch sử mới của tình hữu nghị và hợp tác song phương với việc nâng cấp quan hệ hai nước lên Đối tác Chiến lược Toàn diện vì hòa bình, hợp tác và phát triển bền vững. Mỹ ủng hộ một nước Việt Nam mạnh, độc lập, thịnh vượng và tự cường.
Sau 10 năm kể từ khi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang và Tổng thống Barack Obama xác lập Quan hệ Đối tác Toàn diện Việt Nam - Mỹ, hai nước đã đạt nhiều bước tiến quan trọng trong việc tăng cường hiểu biết lẫn nhau, xây dựng lòng tin và thúc đẩy hợp tác trên mọi lĩnh vực trong khuôn khổ Đối tác Toàn diện.
Trong khuôn khổ quan hệ mới này, hai lãnh đạo nhấn mạnh các nguyên tắc nền tảng định hướng quan hệ Việt Nam - Mỹ, bao gồm tôn trọng Hiến chương Liên Hợp Quốc, luật pháp quốc tế và tôn trọng thể chế chính trị, độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của nhau. Việt Nam và Mỹ sẽ tiếp tục làm sâu sắc hơn nữa hợp tác trên các lĩnh vực sau đây nhằm bảo đảm lợi ích của nhân dân hai nước, đóng góp cho hòa bình, ổn định, hợp tác và thịnh vượng ở khu vực và trên thế giới.
Quan hệ Chính trị - Ngoại giao
Hai lãnh đạo nhấn mạnh cần tiếp tục làm sâu sắc hơn nữa quan hệ chính trị-ngoại giao và sẽ thúc đẩy trao đổi đoàn, tiếp xúc thường xuyên ở tất cả các cấp nhằm tăng cường hiểu biết lẫn nhau, xây dựng và củng cố lòng tin chính trị.
Hai lãnh đạo ủng hộ việc nâng cao hiệu quả các cơ chế đối thoại hiện có và dự định thiết lập cơ chế Đối thoại thường niên giữa Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam và Ngoại trưởng Mỹ.
Hai lãnh đạo mong muốn thúc đẩy hơn nữa quan hệ giữa các chính đảng và các cơ quan lập pháp hai nước, trong đó khuyến khích đối thoại, trao đổi và thảo luận về các ưu tiên và kinh nghiệm thực tiễn của mỗi bên.
Hai lãnh đạo sẽ chỉ đạo cơ quan chính phủ của mỗi nước phối hợp và triển khai hiệu quả các chương trình hợp tác mà hai bên đã nhất trí.
Hai nước khẳng định tiếp tục duy trì điều kiện thuận lợi để hoàn thiện việc xây dựng trụ sở các cơ quan ngoại giao và lãnh sự, cũng như bảo đảm số lượng nhân sự phù hợp tại các cơ quan đại diện trên cơ sở tuân thủ các công ước quốc tế mà hai nước là thành viên, các thỏa thuận song phương giữa Việt Nam và Mỹ cũng như luật pháp mỗi nước.
Hợp tác kinh tế - Thương mại - Đầu tư
Hai lãnh đạo tái khẳng định hợp tác kinh tế - thương mại - đầu tư và tăng trưởng kinh tế bao trùm dựa trên đổi mới sáng tạo đóng vai trò nền tảng cốt lõi và động lực quan trọng của quan hệ song phương.
Hai bên nhất trí tạo điều kiện thuận lợi và mở cửa thị trường hơn nữa cho hàng hóa, dịch vụ của mỗi nước, hỗ trợ chính sách thương mại, kinh tế và các biện pháp theo quy định để đạt được mục tiêu trên; cùng nhau giải quyết các vấn đề như rào cản tiếp cận thị trường thông qua Hiệp định Khung về Thương mại và Đầu tư.
Mỹ hoan nghênh những bước tiến trong quá trình cải cách kinh tế dựa trên thị trường có ý nghĩa quan trọng của Việt Nam, đồng thời khẳng định sự nhiệt tình và cam kết đối với quá trình phối hợp rộng rãi, mạnh mẽ, mang tính xây dựng và trên tinh thần ủng hộ Việt Nam trong quá trình chuyển đổi sang nền kinh tế thị trường và tiến tới công nhận quy chế kinh tế thị trường của Việt Nam theo luật Mỹ.
Ngày 8/9/2023, Mỹ đã nhận được yêu cầu chính thức của Việt Nam đề nghị Mỹ xem xét công nhận quy chế kinh tế thị trường. Mỹ sẽ khẩn trương xem xét yêu cầu này của Việt Nam theo luật định.
Mỹ đánh giá cao những nỗ lực không ngừng của Việt Nam trong việc tiếp tục hiện đại hóa và tăng cường hơn nữa tính minh bạch của khuôn khổ điều hành chính sách tiền tệ và tỷ giá của Việt Nam, thúc đẩy ổn định kinh tế vĩ mô, bảo đảm an toàn và lành mạnh của hệ thống ngân hàng.
Hai lãnh đạo ủng hộ việc tiếp tục củng cố hệ thống thương mại đa phương không phân biệt đối xử, mở, công bằng, bao trùm, bình đẳng, minh bạch và dựa trên luật lệ, trong đó Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) đóng vai trò nòng cốt.
Hai bên hoan nghênh những tiến triển đạt được vừa qua và mong muốn có thêm bước tiến đáng kể về Khuôn khổ Kinh tế Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương vì thịnh vượng (IPEF) trong thời gian tới, mang lại lợi ích thiết thực cho các nền kinh tế, người lao động, hộ gia đình và doanh nghiệp của hai nước và toàn khu vực.
Hai lãnh đạo ghi nhận tầm quan trọng của việc tôn trọng các quyền của người lao động được quốc tế công nhận dựa trên Tuyên bố về Nguyên tắc cơ bản và Quyền tại nơi làm việc của Tổ chức Lao động Quốc tế (ILO).
Hai lãnh đạo cũng dự định thúc đẩy hợp tác về bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ, hàng không, trong đó có việc đàm phán sửa đổi Hiệp định Vận tải Hàng không Việt Nam - Mỹ theo các nguyên tắc Bầu trời Mở.
Mỹ cam kết tăng cường hỗ trợ Việt Nam về sản xuất, phát triển hạ tầng vật chất và hạ tầng số chất lượng cao, chuyển đổi năng lượng công bằng, nông nghiệp bền vững và thông minh, cũng như hỗ trợ Việt Nam tham gia sâu rộng và bền vững vào các chuỗi cung khu vực và toàn cầu, trong đó có việc chú trọng khu vực Đồng bằng sông Cửu Long của Việt Nam.
Vì mục đích đó, Tập đoàn Tài chính Phát triển Quốc tế Mỹ (DFC) sẽ tiếp tục cung cấp tài chính cho các dự án thuộc khu vực tư nhân tại Việt Nam trong các lĩnh vực cơ sở hạ tầng, khí hậu và sử dụng năng lượng hiệu quả, y tế và doanh nghiệp nhỏ, bao gồm các doanh nghiệp chú trọng yếu tố khí hậu và do phụ nữ làm chủ.
Hợp tác Số, Khoa học, Công nghệ, Đổi mới Sáng tạo
Việt Nam và Mỹ quyết định đẩy mạnh hợp tác về khoa học, công nghệ và đổi mới sáng tạo trong lĩnh vực số, coi đây là đột phá mới của quan hệ Đối tác Chiến lược Toàn diện.
Mỹ khẳng định cam kết tăng cường hỗ trợ Việt Nam đào tạo và phát triển lực lượng lao động công nghệ cao.
Ghi nhận tiềm năng to lớn của Việt Nam trở thành quốc gia chủ chốt trong ngành công nghiệp bán dẫn, hai lãnh đạo ủng hộ sự phát triển nhanh chóng của hệ sinh thái bán dẫn tại Việt Nam và hai bên sẽ tích cực phối hợp nhằm nâng cao vị trí của Việt Nam trong chuỗi cung bán dẫn toàn cầu.
Việt Nam và Mỹ tuyên bố khởi động các sáng kiến phát triển nguồn nhân lực trong lĩnh vực bán dẫn, trong đó Chính phủ Mỹ sẽ cấp khoản tài trợ gieo mầm ban đầu trị giá 2 triệu USD, cùng với các khoản hỗ trợ từ Chính phủ Việt Nam và khu vực tư nhân trong tương lai.
Việt Nam và Mỹ nhất trí hợp tác toàn diện nhằm thúc đẩy đổi mới sáng tạo và tinh thần doanh nghiệp.
Hai lãnh đạo hoan nghênh việc thúc đẩy hạ tầng số an toàn và tin cậy tại Việt Nam, khẳng định quá trình trên có tiềm năng mang lại những cơ hội mới để nâng cao năng lực cho cộng đồng đổi mới sáng tạo của Việt Nam trong lĩnh vực số, từ đó thúc đẩy sự phát triển của kinh tế số ở Việt Nam.
Những nỗ lực này sẽ hướng đến việc ủng hộ xây dựng mạng lưới mở và có tính tương tác lẫn nhau và trên cơ sở thông báo với Quốc hội Mỹ, xem xét thiết lập Mạng Truy cập Vô tuyến Mở (phòng đào tạo O-RAN) tại Việt Nam, mạng 5G an toàn và áp dụng các công nghệ mới nổi nhằm cung cấp cơ hội nâng cao tay nghề trong lĩnh vực số cho cộng đồng đổi mới sáng tạo của Việt Nam.
Hai lãnh đạo nhấn mạnh tầm quan trọng của việc duy trì hợp tác giữa các cơ quan học thuật hàng đầu của Việt Nam và Mỹ, bao gồm thông qua các sáng kiến hợp tác nghiên cứu, các khóa đào tạo, trao đổi chuyên gia và các chương trình trao đổi tập trung vào khoa học, công nghệ, kỹ thuật và toán học (STEM).
Hợp tác Giáo dục - Đào tạo
Mỹ công bố các kế hoạch cụ thể hỗ trợ Việt Nam đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao, giúp Việt Nam đạt được các mục tiêu phát triển thời gian tới. Đến nay tại Mỹ đã có gần 30.000 học sinh Việt Nam đang du học và Mỹ khuyến khích các tổ chức giáo dục đón nhận thêm nhiều du học sinh Việt Nam. Hai lãnh đạo chúc mừng việc khởi động Chương trình Hòa bình tại Việt Nam và kỷ niệm 31 năm chương trình Fulbright Việt Nam.
Hai bên hoan nghênh hoạt động của Đại học Fulbright Việt Nam (FUV) và việc FUV ngày càng phát huy được vai trò là một trung tâm của khu vực về đào tạo chính sách công. Hai lãnh đạo cũng ghi nhận tầm quan trọng cấp thiết của việc đầu tư vào nguồn nhân lực, coi đây là nguồn lực thiết yếu đối với sự thịnh vượng, an ninh, ổn định và phát triển trong tương lai.
Việt Nam và Mỹ nhận thức rằng việc đảm bảo thịnh vượng lâu dài chỉ có thể đạt được khi người dân hai nước có nhiều cơ hội học tập các kỹ năng mới, trao đổi ý tưởng, tích lũy kinh nghiệm và hiểu biết quốc tế.
Việt Nam và Mỹ khuyến khích mở rộng cánh cửa các trường đại học và các phòng thí nghiệm của hai nước nhằm chia sẻ những kinh nghiệm tốt, các tiến bộ khoa học và cơ hội học tập, trong đó tập trung hỗ trợ ngày càng nhiều sinh viên, giáo viên, học giả và chuyên gia nghiên cứu Việt Nam tham gia các chương trình giáo dục và đào tạo tại Mỹ.
Việt Nam cũng hoan nghênh việc ngày càng nhiều sinh viên, học giả và giáo sư của Mỹ theo học, nghiên cứu và giảng dạy tại các trường đại học của Việt Nam và khuyến khích các trường đại học Mỹ thiết lập quan hệ đối tác với các trường đại học của Việt Nam, trong có việc mở phân hiệu tại Việt Nam.
Hợp tác về Khí hậu, Năng lượng, Môi trường và Y tế
Việt Nam và Mỹ sẽ phối hợp tại khu vực Đồng bằng Sông Cửu Long và Đồng bằng Sông Hồng, trong các lĩnh vực thích ứng liên ngành với biến đổi khí hậu; giảm ô nhiễm và hỗ trợ tự nguyện về kỹ thuật liên quan đến việc hiện đại hóa hạ tầng truyền tải điện, tích hợp năng lượng tái tạo, phát triển thị trường khí hậu, giải pháp lưu trữ năng lượng và cải thiện khuôn khổ pháp lý cho phép chuyển đổi năng lượng kịp thời và công bằng.
Hai lãnh đạo ghi nhận tầm quan trọng của hợp tác giữa hai nước và với các chuyên gia ngoài chính phủ nhằm thúc đẩy nền nông nghiệp phát thải thấp và có sức chống chịu trước biến đổi khí hậu, bảo tồn đa dạng sinh học, giảm ô nhiễm cũng như sức chống chịu của các cộng đồng dễ bị tổn thương, bao gồm các nỗ lực chuẩn bị ứng phó thiên tai. Mỹ ủng hộ nỗ lực tăng cường sản xuất năng lượng sạch của Việt Nam.
Tổng thống Biden hoan nghênh các cam kết về khí hậu của Việt Nam trong khuôn khổ Quan hệ Đối tác Chuyển đổi Năng lượng Công bằng (JETP), cũng như mục tiêu giảm phát thải ròng khí nhà kính về "0" vào năm 2050.
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng hoan nghênh đóng góp của Mỹ trong việc huy động tài chính công và đóng góp của khu vực tư nhân để giúp Việt Nam triển khai JETP và hợp tác với cộng đồng quốc tế nhằm bảo đảm triển khai hiệu quả JETP, đồng thời vẫn bảo đảm chủ quyền quốc gia về năng lượng, an ninh và khả năng thanh toán.
Mỹ cam kết hỗ trợ cả về tài chính và công nghệ tiên tiến để giúp Việt Nam thực hiện các cam kết quốc tế về khí hậu. Việt Nam hoan nghênh các dự án được tài trợ bởi các thể chế tài chính quốc tế, bao gồm Ngân hàng Thế giới, trong lĩnh vực ứng phó với biến đổi khí hậu, chuyển đổi năng lượng, tăng trưởng xanh và hạ tầng năng lượng tái tạo.
Hai bên đánh giá cao quá trình hoạt động của Trung tâm Kiểm soát và Ngăn ngừa Dịch bệnh (CDC) của Mỹ tại Việt Nam trong 25 năm qua và hoan nghênh việc thành lập Văn phòng CDC khu vực tại Hà Nội vào năm 2021 cũng như kế hoạch thành lập Trung tâm CDC Quốc gia của Việt Nam.
Hai lãnh đạo ghi nhận những đóng góp của hợp tác giữa hai nước trong ứng phó với đại dịch COVID-19, đồng thời khẳng định sẽ tăng cường phối hợp bảo đảm an ninh y tế như ngăn ngừa, phát hiện và ứng phó với các đại dịch và các nguy cơ dịch bệnh toàn cầu khác.
Hai lãnh đạo khẳng định tầm quan trọng của hợp tác xử lý hiểm họa dịch bệnh do tiếp xúc giữa con người và động vật, tiếp tục mở rộng tiêm chủng, hỗ trợ các hoạt động y tế công cộng như đào tạo nhân lực về khoa học xét nghiệm và sức khỏe cộng đồng (One Health).
Mỹ khẳng định hỗ trợ các chương trình ngăn ngừa và kiểm soát dịch bệnh HIV và lao phổi thông qua việc hỗ trợ các cơ sở y tế quan trọng của Việt Nam như Bệnh viện Bạch Mai và Bệnh viện Chợ Rẫy nhằm kiểm soát hoàn toàn, chắc chắn dịch bệnh HIV và xóa bỏ bệnh lao phổi vào năm 2030, trên cơ sở phù hợp với các cam kết toàn cầu và chương trình quốc gia của Việt Nam.
Mỹ ủng hộ những nỗ lực của Việt Nam trong việc phát triển ngành dược nhằm tăng cường hợp tác an ninh y tế toàn cầu. Theo đó, Mỹ sẵn sàng tăng cường hợp tác nhằm tăng mức độ tương thích của các quy định, qua đó giúp Việt Nam đóng vai trò tích cực trong chuỗi cung y tế khu vực và quốc tế".
Hợp tác khắc phục hậu quả chiến tranh
Hai lãnh đạo hoan nghênh sự hợp tác chặt chẽ giữa Việt Nam và Mỹ trong khắc phục hậu quả chiến tranh, coi đây là ưu tiên trong quan hệ hai nước, giúp xây dựng lòng tin, tăng cường hiểu biết lẫn nhau.
Việt Nam và Mỹ khẳng định quyết tâm hoàn thành tẩy độc sân bay Biên Hòa, đẩy mạnh rà phá bom mìn, vật liệu nổ; tăng cường hỗ trợ người khuyết tật do bất cứ nguyên nhân nào; trợ giúp Trung tâm Hành động Bom mìn Quốc gia Việt Nam nâng cao năng lực, bao gồm nâng cao phối kết hợp giữa trung ương và địa phương trong công tác rà phá bom mìn và tiếp tục hỗ trợ Việt Nam tìm kiếm bộ đội Việt Nam mất tin, mất tích trong chiến tranh, tăng cường hỗ trợ Việt Nam nâng cao năng lực xét nghiệm ADN.
Tổng thống Biden bày tỏ sự biết ơn của nhân dân Mỹ đối với sự hỗ trợ lâu dài của Việt Nam trong việc tìm kiếm thông tin và hài cốt quân nhân Mỹ mất tích trong chiến tranh. Việt Nam khẳng định tiếp tục hợp tác toàn diện với Mỹ tìm kiếm hài cốt quân nhân Mỹ mất tích trong chiến tranh.
Văn hóa - Giao lưu nhân dân - Thể thao - Du lịch
Hai lãnh đạo hoan nghênh sự gia tăng mạnh mẽ các hoạt động giao lưu nhân dân hai nước; nhất trí làm việc cùng nhau để thúc đẩy du lịch hai chiều, hợp tác giữa doanh nghiệp hai bên, trao đổi chuyên gia và học thuật cũng như các cơ hội học tập.
Hai bên dự định tăng cường hợp tác giữa các bang của Mỹ và các tỉnh, thành phố của Việt Nam theo hướng thực chất, hiệu quả, với các chương trình và dự án cụ thể; thúc đẩy quan hệ giữa các cộng đồng, các ngành, doanh nghiệp, giữa thế hệ trẻ, tổ chức nhân dân hai nước thông qua các hình thức trao đổi đoàn, tổ chức hội thảo chung, các hoạt động giao lưu văn hóa về nghệ thuật, âm nhạc và thể thao; phối hợp tổ chức các hoạt động kỷ niệm trong quan hệ giữa hai nước.
Hai lãnh đạo đánh giá cao những đóng góp to lớn của cộng đồng người Việt tại Mỹ đối với sự phát triển của quan hệ hai nước. Tổng thống Biden khẳng định cộng đồng người Mỹ gốc Việt là một trong những cộng đồng thành công, năng động, sáng tạo nhất tại Mỹ.
Quốc phòng - An ninh
Tổng thống Biden chúc mừng những đóng góp quan trọng của Việt Nam đối với hòa bình và ổn định toàn cầu, trong đó có việc tham gia vào các hoạt động gìn giữ hòa bình của Liên Hợp Quốc, cũng như cung cấp năng lực ứng phó thảm họa và tìm kiếm cứu nạn để xử lý các thảm họa thiên nhiên trên toàn thế giới. Hai bên dự định tiếp tục phát huy vai trò của các cơ chế đối thoại, tham vấn đã được thiết lập giữa Bộ Quốc phòng hai nước cũng như giữa các Bộ, ngành khác; hợp tác hiệu quả trong các nỗ lực nhân đạo và mang tính xây dựng như khắc phục hậu quả chiến tranh, quân y, gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc, thực thi pháp luật trên biển và năng lực an ninh biển cũng như các lĩnh vực cùng quan tâm khác, trên cơ sở phù hợp với các văn bản đã ký và thỏa thuận giữa Lãnh đạo và các cơ quan hai nước.
Hai bên nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thúc đẩy hợp tác giữa các cơ quan thực thi pháp luật và tư pháp hình sự hai nước; quyết định làm sâu sắc hơn nữa các nội dung hợp tác hiện có trong các lĩnh vực thực thi pháp luật, an ninh tình báo; phối hợp, trao đổi thông tin, chia sẻ kinh nghiệm để nâng cao hiệu quả hợp tác hàng hải và công tác phòng, chống tội phạm xuyên quốc gia, nạn cướp biển, rửa tiền, nạn mua bán người, buôn bán trái phép chất ma túy và tiền chất ma túy, tội phạm mạng và tội phạm công nghệ cao.
Hai lãnh đạo nhất trí thiết lập cơ chế Đối thoại An ninh và Thực thi Pháp luật giữa các cơ quan thực thi pháp luật, an ninh và tình báo có liên quan. Hai nước lên án hành vi khủng bố và bạo lực cực đoan dưới mọi hình thức và mong muốn hợp tác chống khủng bố cũng như hoạt động cung cấp tài chính cho các tổ chức khủng bố, phù hợp với Hiến chương Liên Hợp Quốc và các thỏa thuận quốc tế liên quan khác mà hai nước là thành viên.
Hai lãnh đạo hoan nghênh việc tăng cường hợp tác nhằm thúc đẩy thương mại quốc phòng, công nghiệp quốc phòng, phù hợp điều kiện mỗi bên, thông qua các cơ chế hợp tác được hai bên thống nhất. Mỹ cam kết tiếp tục hỗ trợ Việt Nam nâng cao năng lực tự cường về quốc phòng, phù hợp với nhu cầu của Việt Nam và các cơ chế đã thiết lập.
Thúc đẩy và bảo vệ Quyền con người
Hai lãnh đạo khẳng định tầm quan trọng của việc thúc đẩy và bảo vệ quyền con người, phù hợp với hiến pháp của mỗi nước và các cam kết quốc tế. Hai nước nhất trí tiếp tục ủng hộ thúc đẩy và bảo vệ quyền con người thông qua các cơ chế đối thoại thẳng thắn, xây dựng như Đối thoại Nhân quyền, Đối thoại Lao động Việt Nam - Mỹ hàng năm, qua đó tăng cường hiểu biết lẫn nhau và giảm thiểu khác biệt.
Hai lãnh đạo khuyến khích tăng cường hợp tác nhằm bảo đảm tất cả người dân, bao gồm các nhóm dễ bị tổn thương không phân biệt giới tính, chủng tộc, tôn giáo hay khuynh hướng tình dục và người khuyết tật được hưởng đầy đủ các quyền con người. Việt Nam và Mỹ ghi nhận quyền con người, ổn định khu vực, hòa bình thế giới và phát triển bền vững có mối quan hệ bổ trợ lẫn nhau. Hai bên ghi nhận những đóng góp mà các tổ chức xã hội và tôn giáo tiếp tục mang lại trong các lĩnh vực như giáo dục, chăm sóc y tế và dịch vụ xã hội ở cả hai nước.
Phối hợp về các vấn đề khu vực và quốc tế
Việt Nam và Mỹ dự định tăng cường phối hợp trong các vấn đề khu vực và toàn cầu mà hai bên cùng có lợi ích và quan tâm, đóng góp vào các nỗ lực chung nhằm duy trì hòa bình, ổn định, hợp tác và phát triển trong khu vực và trên thế giới. Hai bên nhất trí tăng cường phối hợp tại các diễn đàn khu vực và quốc tế như Liên Hợp Quốc, Diễn đàn Hợp tác Kinh tế châu Á - Thái Bình Dương (APEC), Cấp cao Đông Á (EAS), Diễn đàn Khu vực ASEAN (ARF), Hội nghị Bộ trưởng Quốc phòng ASEAN mở rộng (ADMM+), cũng như các hội nghị cấp Bộ trưởng liên quan khác của ASEAN. Hai bên ủng hộ thúc đẩy chủ nghĩa đa phương, tôn trọng luật pháp quốc tế, bao gồm Hiến chương Liên Hợp Quốc và thúc đẩy một cấu trúc khu vực mở, bao trùm với vai trò trung tâm của ASEAN. Việt Nam đánh giá cao sự ủng hộ mạnh mẽ của Mỹ đối với vai trò trung tâm của ASEAN và Tầm nhìn của ASEAN về khu vực Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương.
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng hoan nghênh Mỹ duy trì cam kết đối với ASEAN, được thể hiện qua việc hai bên vừa qua đã thiết lập Quan hệ Đối tác Chiến lược Toàn diện ASEAN-Mỹ và tổ chức Hội nghị Cấp cao Đặc biệt ASEAN-Mỹ tại Washington, DC vào năm 2022. Tổng thống Biden đánh giá cao những thành tựu của ASEAN và tái khẳng định tôn trọng vai trò trung tâm của ASEAN.
Hai lãnh đạo đánh giá cao vai trò Chủ tịch ASEAN của Indonesia năm 2023 cũng như hoan nghênh Lào đảm nhiệm vai trò Chủ tịch ASEAN năm 2024. Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng hoan nghênh vai trò chủ nhà APEC của Mỹ trong năm nay. Tổng thống Biden mong được đón Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng tới San Francisco dự Tuần lễ Thượng đỉnh APEC vào tháng 11/2023.
Hai lãnh đạo khẳng định ủng hộ nhất quán việc giải quyết các tranh chấp bằng biện pháp hòa bình, phù hợp với luật pháp quốc tế, không đe dọa hoặc sử dụng vũ lực, cũng như tự do hàng hải và hàng không, thương mại hợp pháp không bị cản trở ở Biển Đông, tôn trọng chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài phán của các quốc gia ven biển đối với vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của mỗi quốc gia, phù hợp với luật biển quốc tế được thể hiện trong Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển (UNCLOS 1982). Hai lãnh đạo ghi nhận tầm quan trọng của việc thực hiện đầy đủ và hiệu quả toàn bộ Tuyên bố về ứng xử của các bên trên Biển Đông năm 2002 và tái khẳng định ủng hộ các nỗ lực của ASEAN nhằm đạt được Bộ quy tắc ứng xử ở Biển Đông hiệu lực và thực chất, phù hợp với luật pháp quốc tế, bao gồm UNCLOS 1982 và không ảnh hưởng tới các quyền của bất cứ quốc gia nào theo luật pháp quốc tế.
Hai lãnh đạo nhấn mạnh tầm quan trọng thiết yếu của tiểu vùng sông Mê Công trong việc duy trì ổn định, hòa bình, thịnh vượng, hợp tác, phát triển bền vững. Hợp tác xuyên biên giới và phát triển bền vững đóng vai trò quan trọng khi hai nước cùng hợp tác xử lý các thách thức và tận dụng các cơ hội mới, bao gồm an ninh lương thực và quản lý nguồn nước bền vững, hỗ trợ các cộng đồng dân cư và sinh kế của họ, thúc đẩy kết nối kinh tế, giải quyết các vấn đề an ninh phi truyền thống và hợp tác mang lại cơ hội phát triển nguồn nhân lực. Hai bên hoan nghênh khuôn khổ Đối tác Mekong - Mỹ và các cơ chế về Mekong khác như Ủy hội sông Mekong và Chiến lược Hợp tác Kinh tế Ayeyawady - Chao Phraya-Mekong (ACMECS). Hai lãnh đạo nhất trí hợp tác chặt chẽ với các nước Mekong khác để mở rộng hợp tác trong khuôn khổ này, cũng như trong sáng kiến Những người bạn của Mekong.
Hai lãnh đạo nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thực hiện đầy đủ Đồng thuận Năm điểm của ASEAN và nhắc lại lời kêu gọi của ASEAN về việc ngay lập tức chấm dứt bạo lực và giảm leo thang giữa các bên liên quan ở Myanmar nhằm tạo môi trường thuận lợi cho việc cung cấp hỗ trợ nhân đạo và thúc đẩy đối thoại toàn diện trên toàn quốc.
Lãnh đạo hai nước trao đổi về một số vấn đề khu vực và quốc tế khác cùng quan tâm, nhất trí tất cả các tranh chấp cần được giải quyết bằng biện pháp hòa bình, phù hợp với Hiến chương Liên Hợp Quốc, bảo đảm an toàn cho người dân, bảo vệ cơ sở hạ tầng thiết yếu đối với cuộc sống của người dân.
Việt Nam và Mỹ tái khẳng định ủng hộ thiết lập hòa bình lâu dài và phi hạt nhân hóa hoàn toàn trên bán đảo Triều Tiên, đồng thời kêu gọi tất cả các bên liên quan thực hiện nghiêm túc và đầy đủ các nghĩa vụ và cam kết quốc tế, bao gồm các nghị quyết liên quan của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc.
Về vấn đề Ukraine, hai lãnh đạo ủng hộ sự cần thiết của việc thiết lập một nền hòa bình toàn diện, công bằng và lâu dài phù hợp với Hiến chương Liên Hợp Quốc và luật pháp quốc tế.
Kể từ khi bình thường hóa quan hệ song phương vào năm 1995, quan hệ Việt Nam - Mỹ đã phát triển mạnh mẽ, sâu sắc, thực chất và hiệu quả. Chương mới này trong quan hệ giữa hai nước sẽ đưa quan hệ đối tác Việt Nam - Mỹ lên tầm cao mới. Cùng nhau, hai nước sẽ hiện thực hóa nguyện vọng của người dân về một tương lai tươi sáng và năng động, góp phần duy trì hòa bình, ổn định, hợp tác và phát triển ở khu vực quan trọng này cũng như trên toàn thế giới".
Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2022
XUẤT THÂN BẦN HÀN, TỔNG THỐNG LINCOLN NÊN SỰ NGHIỆP NHỜ NGƯỜI MẸ KẾ
Abraham Lincoln là tổng thống thứ 16 của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ từ tháng 3 năm 1861 cho đến khi bị ám sát vào tháng 4 năm 1865, ông thành công trong nỗ lực lãnh đạo đất nước vượt qua cuộc khủng hoảng hiến pháp, quân sự và đạo đức – cuộc Nội chiến Mỹ – duy trì chính quyền Liên bang, đồng thời chấm dứt chế độ nô lệ, và hiện đại hóa nền kinh tế, tài chính của đất nước.
Ông còn được gọi với những tên hiệu khác như Abe Thành Thật
(Honest Abe), Người xẻ gỗ (Rail Splitter), Người Giải Phóng Vĩ Đại ( Great
Emancipator). Ông là người nổi tiếng với những phẩm chất cao quý như sự chân
thật, lòng tốt, sự thương yêu con người và đức kiên nhẫn vô song, tài lãnh đạo
xuất chúng và thuật hùng biện… mặc dù ông có xuất thân bần hàn. Tên của Lincoln
hầu như luôn đứng đầu danh sách những tổng thống vĩ đại nhất nước Mỹ qua nhiều
thời kỳ.
Thiên tài là trời cho, nhưng cũng phải trải qua quá trình xây
dựng vun đắp của con người. Lincoln đã tự học hỏi rất nhiều nhưng ai biết được
rằng trong những nỗ lực ấy của ông có sự ủng hộ của hai người mẹ tuyệt vời.
------------
Người mẹ đẻ của Lincoln
Nancy Hanks Lincoln là người mẹ đẻ đã làm ông thấm nhuần đức
tính trung thực và lòng trắc ẩn. Bà đã gieo vào con trai mình những hạt giống
của lòng ham hiểu biết. Mặc dù bà không phải là người được giáo dục chính quy
một các đầy đủ, Nancy đã khắc sâu tầm quan trọng của việc học và việc đọc cho
con trai bà khi gia đình họ chuyển đến vùng giáp ranh giữa hai bang Kentucky và
Indiana. Tuy nhiên bà mất sớm vì uống phải sữa nhiễm độc khi Lincoln mới lên 9.
Nhưng Chúa đã ban tặng cho Lincoln một người mẹ nữa
Người mẹ ấy tên là Sarah Bush Lincoln, bà là mẹ kế của Lincoln.
Trong tâm khảm của chúng ta khi nghe từ “mẹ kế” hay “dì ghẻ” có ít nhiều ác
cảm. Người Việt có câu: “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương
con chồng”. Người phương Tây có câu chuyện nàng Lọ Lem, nàng Bạch Tuyết, nước
Việt có chuyện Tấm Cám, đều là nói về sự bất công ác độc của người mẹ kế đối
với con riêng của chồng. Nhưng với Lincoln thì không, bà Sarah đối với Lincoln
không khác gì mẹ đẻ.
Sau này ông từng nói: “Những gì tôi có được ngày hôm nay hay mãi
về sau, tất cả là nhờ người mẹ thiên thần của mình”. Hay “bà là người bạn tốt
nhất của tôi trên thế giới này và không người con trai nào có thể yêu một người
mẹ hơn tôi yêu quý bà”. Đó là những lời hiếm hoi của Lincoln vì vốn dĩ khác với
các chính trị gia ngày nay luôn nhìn thấy những chi tiết trong thời niên thiếu
của mình như một cơ hội để nâng cao hình ảnh, Lincoln rất hiếm khi nói về mình.
-----------
Vậy bà Sarah Bush Lincoln là ai mà được vị tổng thống vĩ đại
trọng vọng như vậy?
Bà vốn chỉ là một người phụ nữ ít học, mẹ của ba người con trước
khi tái giá với người cha góa vợ Thomas Lincoln của tổng thống Lincoln. Khi
theo ông Thomas Lincoln về vùng Indiana xa xôi, gia tài khiêm tốn của người phụ
nữ này cũng có mấy quyển sách như “ Truyện ngụ ngôn Aesop”, “Hành Hương” (The
Pilgrim’s Progress của Bunyan), “Robinson Crusoe”, “Thủy thủ Sinbad”.
Đó chính là những quyển sách mà Lincoln thuộc lòng. Thời ấy,
sách vở rất hiếm, nhưng Lincoln sẵn sàng đi bộ mấy chục cây số để chỉ đọc được
một quyển sách. John Hanks, bạn thân của Abe, và là họ hàng bên mẹ đẻ, kể lại:
“Khi Abe và tôi trở về nhà từ công việc, cậu ta sẽ đi ngay tới tủ nhà bếp, vồ
lấy một miếng bánh mì hạt, ngồi xuống, lấy một quyển sách, dựng hai chân lên
ngang đầu, và đọc… Lúc nào Abe có cơ hội, trong lúc làm việc trên đồng hay ở
nhà, cậu ta sẽ ngưng lại và đọc”.
Mặc dù mù chữ nhưng Sarah đã tiếp tục công việc của mẹ đẻ Nancy
trong việc gieo trồng lòng ham hiểu biết và trí tuệ cho Abe qua việc đọc sách.
Bà cung cấp sách cho ông đọc. “Sarah có sự đánh giá cao giá trị của giáo dục”,
Oppenheimer (1) nói. “Bà đã sớm nhận ra điều gì đó đặc biệt về cậu bé này và đã
bảo vệ quyền theo đuổi những phát triển trí tuệ của cậu”.
Chúng ta nhớ rằng gia đình Lincoln là một gia đình lao động và họ
sống ở một nơi còn hoang vu là miền tây nước Mỹ vào thế kỷ 19 thì việc lao động
chân tay là trách nhiệm, nghĩa vụ và giá trị chân chính của người đàn ông trong
gia đình. Sách vở chỉ là phù phiếm và dành cho những kẻ lười nhác. Đó chính là
suy nghĩ của người cha Thomas của Abe. Nhưng Sarah không nghĩ vậy. Dưới sự
hướng dẫn và bảo vệ của bà, Lincoln tiến bộ rất nhanh. “Cậu ấy đọc mọi quyển
sách mà cậu có trong tay”, bà hồi tưởng, ‘và sớm sẵn sàng thực tập viết và diễn
thuyết, cậu ấy còn khao khát hiểu được nghĩa chính xác của một từ.
Sau khi nghe bài giảng của người truyền giáo địa phương, cậu đôi
khi đứng trên một gốc cây, tập hợp lũ trẻ lại quanh mình và “lặp lại hầu như
từng từ một”. Như vậy, mẹ kế và con chồng đã nhanh chóng thiết lập một mối gắn
kết yêu thương. “Tâm trí của cậu ấy và của tôi, dù tôi có ít thôi, cũng song
hành theo cùng một hướng”, Sarah nói. Bà đối xử với Abe như thể Abe là máu mủ
của bà vậy. Đáp lại tình yêu thương ấy, Abraham Lincoln luôn gọi bà là “bà mẹ
thiên thần”.
Khi Sarah mới đến ở căn nhà gỗ của ba cha con Lincoln, bà phát
hiện thấy bang Indiana thật là một bang “hoang dã và cô lập”, cậu trai trẻ
Abraham Lincoln cũng thế. Sarah đã ăn vận cho cậu để cậu “trông giống con người
hơn” và mọi thứ ngăn nắp hơn khi có bàn tay bà. “Bà ấy khiến mọi thứ nhanh
chóng đâu vào đấy”, Oppenheimer nói. “Họ sống trên sàn nhà bẩn thỉu. Sarah cùng
Thomas đóng sàn gỗ, chữa lại mái nhà và quét vôi nhà trắng tinh. Chỉ vài tuần,
đó đã thành một hộ gia đình hoàn toàn mới. Họ (ba cha con Lincoln) lại trở thành
người”.
Nhưng “người mẹ thiên thần” mà Lincoln vẫn trìu mến gọi đâu chỉ
có thế. Mặc dù thiên hướng của Lincoln khiến cho ông khác với những đứa trẻ
khác trong vùng, nhưng Sarah thì luôn luôn động viên và khuyến khích ông phát
triển trí tuệ qua việc học và đọc. Vì đọc nhiều và ham hiểu biết, cha ông cũng
nhiều lúc khó trả lời hay thậm chí nổi cáu trước những câu hỏi của ông.
Vẻ ngoài cao lòng khòng, chân tay quá khổ và khuôn mặt không
được ưa nhìn khiến người ta chê ông xấu xí. Nhưng điều mà những người xung
quanh không lý giải được là khác với bạn bè cùng trang lứa, Lincoln không quan
tâm tới quần áo, uống rượu, chơi bài hay săn bắn. Lincoln chỉ thích làm xong
việc thì đọc sách. Do vậy, ông bị chê là “lập dị”. Cha ông bảo ông “phí phạm
thì giờ”. Còn người hàng xóm thuê ông làm việc thì than phiền: “thằng này cả
ngày đọc sách và suy tư” và xem ông là “đồ lười chảy thây.”
Những lúc ấy bà Sarah lại hay an ủi: “Người ta có thể móc mỉa
con, nói xấu con nhưng đừng bao giờ để điều đó khiến con sợ hãi, nghi hoặc bản
thân”. Những năm sau cái chết của Lincoln, bà đã kể lại: “Abe là cậu bé tuyệt
vời nhất mà tôi từng thấy. Tôi có thể nói điều mà hiếm khi một người phụ nữ –
một người mẹ – có thể nói đó là: Abe chưa bao giờ nói hay nhìn tôi cáu kỉnh và
thực tế chưa bao giờ từ chối hay tỏ vẻ từ chối khi tôi yêu cầu cậu ấy. Cậu ấy
cũng không bao giờ nói dối tôi, không bao giờ lảng tránh, lập lờ hay vòng vo”.
Như vậy, dù là người phụ nữ ít học, dù là mẹ kế, dù là người lao
động chân tay và sống ở một nơi cách xa đời sống văn minh và ánh sáng tri thức
nhưng bài học mà bà Sarah để lại cho chúng ta đó là: bà nhận thức rõ ràng giá
trị của sách vở, của tri thức. Bà biết nhìn ra những tài năng dù khác biệt, dù
kỳ lạ với xung quanh của người con chồng và bà tạo mọi điều kiện để Abe phát
triển tài năng ấy. Bà biết nhìn ra những phẩm chất đạo đức tốt đẹp của Abe
trong khi người khác chỉ thấy vẻ ngoài và lối sống “lập dị” của ông. Đó chính
là điều mà Nguyễn Du đã từng viết: “Anh hùng đoán giữa trần ai mới già”. Và
điều quan trọng nhất đó là bà không hề xem Abe là con riêng của chồng mà ngược
lại, bà giành tình yêu thương vô hạn cho ông, nâng đỡ an ủi tinh thần cho ông
trước những sóng gió của thời niên thiếu. Làm được như Sarah liệu có mấy ai? Bà
như món quà mà Chúa đã gửi xuống cho Abraham Lincoln. Không biết rằng nếu bà
thuận theo ông chồng muốn Lincoln theo nghề nhà thì vận mệnh của nước Mỹ sẽ ra
sao?
------------
Cuộc gặp gỡ cuối cùng của hai mẹ con Sarah Bush Lincoln và
Abraham Lincoln
Vào ngày 3/1/1861, khi Lincoln đang chuẩn bị họp nội các, ông
nhận được một lá thư từ người họ hàng, nói rằng: “Bà ấy đang có gì đó thiếu
chín chắn và bất an về ông, sợ rằng có vài đối thủ chính trị sẽ giết ông. Bà ấy
rất lo lắng và muốn gặp ông lần nữa”. Và thế là ông trở về.
Có thể họ đã cảm nhận đó là cuộc gặp cuối cùng. Như Abraham, bà
ấy bị ám ảnh bởi viễn cảnh u ám. Một lá thư của một trong những người họ hàng
đã ghi lại cảnh này: “Bà ôm lấy ông và khi họ từ biệt bà nói bà sẽ không bao
giờ được phép gặp ông lần nữa, rằng bà cảm thấy kẻ thù sẽ sát hại ông. Ông đáp
lại rằng: Không không Mama ạ (ông luôn gọi bà là Mama), họ sẽ không làm thế
đâu. Hãy tin vào Chúa và tất cả sẽ ổn, chúng ta sẽ gặp lại nhau”.
Bốn năm sau tức là năm 1865, lời tiên đoán của bà thành sự thật,
Abraham Lincoln bị ám sát. Sarah Bush Lincoln mất năm 1869. Bà được chôn với
chiếc váy đen mà Lincoln đã tặng trong lần viếng thăm đó. Phần mộ của bà không
có bia cho tới năm 1924, khi một câu lạc bộ địa phương đã dựng một tấm bia cho
mộ bà. Thế là phải đạo, vì dù công nghiệp của bà không vang lừng, nhưng bà đã
giúp ông trở thành Abraham Lincoln và Lincoln đã cứu Liên Bang. Bà xứng đáng
với một sự trọng vọng của người đời.
Thứ Tư, 7 tháng 7, 2021
TÂM HỒN CAO THƯỢNG
Trong một
cuộc viếng thăm thương bệnh binh nọ, các bác sĩ đã dẫn Lincoln đến bên một người
lính trẻ sắp cận kề cái chết. Tổng thống đến bên giường, hỏi người lính: “Tôi
có thể làm gì cho anh không?”
Người lính
hốc hác rõ ràng đã không nhận ra người đàn ông đứng trước mặt mình là Tổng thống
Lincoln. Chàng trai trẻ bị thương thì thầm với Tổng thống một cách khó khăn:
“Ông có thể viết thư cho mẹ tôi không?”
Lincoln đã
ghi lại đúng và cẩn thận những gì người lính nói lên một tờ giấy.
“Mẹ thân
yêu nhất của con, con bị thương nặng khi làm nhiệm vụ. Con sợ con sẽ không hồi
phục. Xin đừng quá tiếc thương. Hôn Mary và John giúp con. Chúa sẽ phù hộ cho
cha mẹ”.
Người lính
dừng lại khi anh quá yếu để tiếp tục. Và vì vậy, Lincoln đã ký bức thư:
“Viết cho
con trai của ông bà bởi Abraham Lincoln”.
Đọc lại bức
thư mà "vị khách" ghé thăm đã viết thay cho mình, người lính bị
thương đã rất ngạc nhiên khi thấy chữ ký của Tổng thống Abraham Lincoln!...
“Ông có thực
sự là Tổng thống không?” Chàng trai trẻ hỏi.
Lincoln trả
lời: “Đúng, là tôi đây” rồi hỏi thêm người lính có cần hỗ trợ gì nữa không.
Người lính
đáp lại: “Ngài có thể nắm tay tôi không? Nó sẽ giúp tôi vượt qua những giây
phút khó khăn cuối cùng này”.
Trong căn
phòng yên tĩnh, vị tổng thống cao lớn, gầy gò nắm tay chàng trai trẻ và động
viên anh cho đến khi anh trút hơi thở cuối cùng.
Với tầm
nhìn sâu rộng và lòng trắc ẩn bao dung, biết lắng nghe tiếng nói, nhu cầu của
người dân, Tổng thống Lincoln đã trở thành một lãnh tụ xuất sắc được cả nước Mỹ
và thế giới công nhận là một nhà lãnh đạo xuất sắc.
Câu chuyện
về Tổng thống Lincoln luôn mở rộng tấm lòng, đối đãi chân thành với người khác
khi họ gặp khó khăn đã trở thành nguồn cảm hứng cho biết bao thế hệ và người
dân nước Mỹ. Đó cũng là câu chuyện về một phong cách sống nhân văn, thân thiện
và chứa chan lòng trắc ẩn. Đúng như nhà nghiên cứu người Mỹ Steve Maraboli đã từng
viết: “Một cử chỉ tử tế có thể chạm tới vết thương mà chỉ có lòng trắc ẩn mới
có thể chữa lành”...
My My (biên
dịch)
Thứ Hai, 5 tháng 7, 2021
Hồi ký của một người con gái đất Bắc tại Sài Gòn trước 75.
Tôi còn nhớ
ruộng miền Nam nhiều nơi không chia bờ rõ rệt. Tôi còn nhớ cây trái Lái Thiêu
không vạch lối ngăn rào. Tình hàng xóm là tất cả. Khi chia rào, ngăn lối là xúc
phạm. Tự người dân quê biết đâu là đất là vườn của mình. Vào vườn Lái Thiêu cứ
tha hồ ăn. Chỉ khi mua về mới phải trả tiền. Ôi sao ngày ấy người ta hiếu khách
và cuộc sống thanh bình đẹp đẽ quá! Có phải là một phần nhỏ thiên đường nơi hạ
giới chăng?…
Năm 1954 –
1960
Ngày ấy tôi
còn bé lắm. Lênh đênh trên chuyến tàu cuối vào Nam theo cha mẹ chứ chẳng biết
gì. Chuyến đi êm đềm không gì đáng nói. Tôi thấy người Pháp cũng đàng hoàng.
Thì đâu chả thế. Cũng có người này người kia. Người hèn nhát, kẻ can đảm. Người
quá khích, kẻ trung dung. Người Pháp trên tàu tử tế. Họ cho ăn uống đầy đủ. Tôi
không hiểu tại sao họ phải tốn đủ thứ để đưa người di cư vào Nam. Nếu họ cứ mặc
kệ thì không biết số dân Bắc có đến được miền Nam dễ dàng không…
Nơi tôi ở đầu
tiên là Cây Quéo, đường Ngô Tùng Châu. Gia đình tôi là người Bắc đầu tiên đến
đây. Sau này đọc truyện và biết con trai Bắc hay bị con trai Nam uýnh và xỏ
xiên: “Bắc kỳ ăn cá rô cây”… Không rõ có đúng không, nhưng gia đình tôi hên.
Nơi xóm nhỏ, người Nam thật thà đôn hậu. Họ cư xử tử tế với chúng tôi. Đôi khi
tôi lẩn thẩn nghĩ, hay vì gia đình tôi là nhà giáo? Tinh thần tôn sư trọng đạo
đã ăn sâu trong giòng máu dân Việt? Họ rất tôn trọng và lễ phép đối với cha mẹ
tôi. Một điều “thưa ông giáo”, hai điều “thưa bà giáo”…
Con đường đến
trường tiểu học thật dễ thương. Ngày ấy chúng tôi đi bộ nhiều, chẳng vù vù xe
máy như bây giờ. Đi bộ đến trường thật vui. Cứ tung tăng chân sáo, vừa đi vừa
hái hoa bắt buớm. Ôi sao ngày đó Sài Gòn nhiều hoa bướm thế! Hai bên đường những
hàng rào hoa dâm bụt đo đỏ xinh xinh. Nhìn vào trong, nhà nào cũng có vườn, cây
cối xum xuê. Bướm bay la đà. Những con bướm đủ màu sắc, nhưng bướm vàng nhiều
nhất. Nếu nhìn riêng thì bướm vàng không đẹp nhưng khi bay lượn giữa rừng lá
xanh thì đàn bướm vàng thật duyên dáng. Chúng như một nét điểm xuyết cho bức họa
hoa lá… Tôi thích nhìn bướm bay, tôi thích ngắm hoa nở. Trường học to vừa phải,
lớp học đủ ánh sáng. Mỗi sáng thứ hai chào cờ, đứng nghiêm và hát quốc ca: Này
công dân ơi, đứng lên đáp lời sông núi… Ừ thì thanh niên luôn được dạy dỗ là
“đáp lời sông núi”.
Chúng tôi
được học những bài công dân giáo dục đầu tiên và chúng đã ăn sâu mãi vào tiềm
thức. Đủ biết các cụ nói uốn cây khi chúng còn non là đúng. Tuổi ngây thơ coi
những lời thầy cô là khuôn vàng thước ngọc:
Không phá của
công
Không xả
rác ngoài đường
Phải nhường
ghế cho người lớn tuổi, phụ nữ có thai trên xe buýt
Phải dắt em
bé hay cụ già qua đường
Phải ngả
nón chào khi xe tang đi qua
Không gian
lận. Nói dối là xấu xa…
Chúng tôi
đã được dậy như thế đó và chúng tôi đã làm theo như thế đó. Ôi Sài Gòn của tôi
ơi, bây giờ tôi đi giữa phố phường mà lạc lõng vô cùng khi chỉ mình tôi ngả nón
chào người chết hay chạy nép vào lề nhường cho xe cấp cứu đi qua!
Rồi những
bài học thuộc lòng rất giản dị dễ nhớ:
Công cha
như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ
như nước trong nguồn chảy ra
Hay:
Những buổi
sáng vừng hồng le lói chiếu
Trên non
sông làng mạc ruộng đồng quê
Chúng tôi
ngồi im lặng lắng tai nghe
Tiếng thầy
giảng khắp trong giờ quốc sử…
Sung sướng
quá, giờ cuối cùng đã điểm
Đàn chim
non hớn hở dắt tay về
Chín mươi
ngày vui sướng ở đồng quê…
Cuộc sống
sao êm đềm và thanh bình quá! Không có những cướp bóc lớn lao. Ăn cắp vặt cũng
không ghê gớm. Tôi còn nhớ phơi quần áo trước nhà rất an toàn chẳng phải trông
chừng…
Tôi còn nhớ
ruộng miền Nam nhiều nơi không chia bờ rõ rệt. Tôi còn nhớ cây trái Lái Thiêu
không vạch lối ngăn rào. Tình hàng xóm là tất cả. Khi chia rào, ngăn lối là xúc
phạm. Tự người dân quê biết đâu là đất là vườn của mình. Vào vườn Lái Thiêu cứ
tha hồ ăn. Chỉ khi mua về mới phải trả tiền. Ôi sao ngày ấy người ta hiếu khách
và cuộc sống thanh bình đẹp đẽ quá! Có phải là một phần nhỏ thiên đường nơi hạ
giới chăng? Tôi nhớ nhiều về Lễ Quốc Khánh đầu tiên năm 1956 thì phải, đúng là
lễ hội. Pháo hoa tưng bừng và người người ra đường trong hớn hở reo vui. Không
chửi bới, không chà đạp, không giành đường xem lễ… Sài Gòn bấy giờ còn thênh
thang lắm. Sài Gòn bấy giờ chưa đông đúc bon chen…
Ngày ấy các
bà Bắc hay Trung đi chợ còn mặc áo dài. Lề thói xưa còn ăn trong nếp ấy. Ra đường
là phải lịch sự. Khi lễ lạc thì phải mặc quần đen với áo dài chứ không được quần
trắng vì như thế là thiếu lễ… Tôi còn nhớ một gia đình trung lưu là đã có thể
thuê người làm. Đa phần người làm là các cô gái miền Trung. Đúng là quê hương
em nghèo lắm ai ơi! Đất khô cằn sỏi đá đã khiến bao cô gái quê vào miền Nam
giúp việc. Thuở ấy người miền Nam hay dùng từ “ở đợ”, còn người Bắc gọi là “người
làm”. Các chị giúp việc thường rất trung thành và lễ phép với chủ nhà, các cô cậu
con chủ nhà cũng được tôn trọng. Bà chủ thường ở nhà vì nhà nào cũng khá đông
con. Ban đầu thì ba, bốn và sau thành sáu. Tôi còn nhớ lương giáo sư đệ nhị cấp
tức dạy từ lớp đệ Thất đến đệ Nhất của cha tôi là 5.200 đồng, vợ được 1.200 đồng
và mỗi con là 800 đồng (không hạn chế số con). Tô phở khá ngon là năm đồng. Coi
như lương giáo sư là 1.040 tô phở. Lương người giúp việc là 300 đồng. Lương Bộ
trưởng gấp 5 lần lương giáo sư, vào khoảng 25.000 đồng. Còn lương Đại úy thì bằng
lương giáo sư. Nếu bây giờ 7.000 đồng tô phở bình dân thì lương của giáo viên cấp
ba phải là 7.000.000 đ.
Hồi đó
chúng tôi thi một năm hai kỳ gọi là đệ nhất và đệ nhị lục cá nguyệt. Đề thi
hoàn toàn do giáo viên (cấp tiểu học) hay giáo sư phụ trách ra đề. Hồi đó không
có nạn các giáo sư hay giáo viên kéo trò về nhà dậy kèm hay bán đề thi. Đơn giản
có lẽ vì đồng lương đã đủ sống nên họ không phải bán rẻ lương tâm. Cuối năm lớp
Nhất thì chúng tôi phải thi bằng Tiểu Học. Sau đó thi vào đệ Thất các lớp trường
công. Ai rớt thì học trường tư. Tất nhiên phải học giỏi mới thi vào được những
trường công danh tiếng như Gia Long, Trưng Vương, Petrus Ký, Chu Văn An. Những
tháng ngày tiểu học với tôi là tung tăng chân sáo, là chơi nhiều hơn học, là
hái hoa bắt bướm, là nhảy lò cò, là chơi giải ranh, chơi ô quan. Đúng ba tháng
hè là chơi thoả thích… Ôi chơi chơi… sao mà thú vị thế! Nhớ đến tiểu học của
con gái mình, tôi lại xót xa. Học quá nhiều để có thành tích cho thầy cô, cho
trường lớp… và con gái tôi không bao giờ biết đến “chín mươi ngày vui sướng ở đồng
quê”.
Năm 1960 –
1967
Đậu tiểu học
xong tôi thi hai trường Marie Curie và Gia Long. Lẽ ra phải thi Trưng Vương mới
đúng nhưng không biết sao cha tôi quyết định vậy. Những ngày đầu đi học Gia
Long xúng xính đầm. Cha định cho tôi học Marie Curie nhưng phút chót lại chuyển
sang Gia Long. Số tôi hên. Cô gái Bắc kỳ lạc lõng giữa rừng nữ sinh Nam kỳ mà
không hề bị chia rẽ hay kỳ thị, hệt như ngày xưa, người dân Sài Gòn đã cưu mang
gia đình tôi ở Cây Quéo. Từ thầy cô đến bạn bè, chẳng ai thắc mắc vì sao tôi mặc
đầm.
Tôi học
sinh ngữ Pháp văn. Trường có bảy lớp Anh và bảy lớp Pháp. Tôi học đệ Thất 14, lớp
chót. Những năm đầu trung học tôi đi xe đưa rước của trường. Thế là hết những
ngày chân sáo, hết những ngày đuổi bướm bắt hoa. Chỉ còn ngồi trong xe hiệu
đoàn ngắm phố phường qua khung cửa sổ. Xe trường đưa các nữ sinh lớp sáng về
nhà và trên đường đi rước các nữ sinh lớp chiều. Trong khi chờ đợi xe đến đón,
tôi thường cột áo dài và trèo lên cây trứng cá trước nhà để hái trái nhâm nhi
ăn chơi hay đem vào lớp cho bạn. Nghe tiếng còi xe ngoài đường thì tụt xuống
xách cặp chạy ào ra. Nhà xa nên tôi bị đón sớm và về muộn. Bây giờ nhớ lại thuở
cột áo leo cây thấy vui vui… khi vào trường cũng cột tà áo để nhảy lò cò. Trường
Gia Long rất đẹp! Trường thật đồ sộ, bốn phía là bốn con đường. Ngày ấy chính
phủ đặt tên đường có chủ đích rõ ràng. Đặt theo từng vùng các danh nhân văn võ,
không đặt lộn xộn lung tung. Gia Long của tôi đã được bao quanh bởi các danh nhân
văn chương như Bà Huyện Thanh Quan, Phan Thanh Giản, Đoàn Thị Điểm và Ngô Thời
Nhiệm. Chính giữa trường là con đường tráng nhựa thật đẹp và chúng tôi hay gọi
đùa là đường Bonard. Giờ ra chơi các nữ sinh dắt tay nhau thơ thẩn trên con đường
ấy trông thật dễ thương. Rồi gia đình tôi chuyển sang Vạn Kiếp. Trước nhà có một
bụi tre và đối diện là khoảng vườn mênh mông của chủ đất với những cây cau thẳng
tắp .
Năm 1960 có
nghe tin về “Mặt Trận Giải Phóng”… gì đó nhưng tôi chẳng quan tâm. Thứ nhất còn
bé phải lo học, thứ hai mọi cái lúc bấy giờ đã được chính phủ đưa dần vào nền nếp
và chiến tranh còn xa lắm. Đó là thời điểm cực thịnh của nền Đệ Nhất Cộng Hoà.
Ngày đó chưa có truyền hình, mới chỉ có truyền thanh. Chương trình khá phong
phú. Tôi thích vừa làm toán vừa nghe nhạc. Cũng có chương trình “tuyển lựa ca sỹ”
hàng tuần, nhưng phải nói đa số hát dở chứ không như các cuộc thi bây giờ, thí
sinh hát khá vững.
Báo chí nở
rộ, ai có tiền thì ra báo. Không cần phải là người của cơ quan chính quyền như
bây giờ. Tôi mê xem báo. Tôi đói tin tức. Ngày đó có vụ thuê báo. Các em bán
báo lẻ hay quầy bán báo nếu bán không hết thì cuối ngày trả lại toà soạn. Vì thế
một số quầy báo có sáng kiến cho thuê báo. Người đọc thuê và trả tiền chỉ chừng
phân nửa. Tất nhiên tiền đó chui vô túi chủ quầy báo và người bị thiệt hại là
chủ nhân tờ báo. Gia đình tôi chỉ mua một tờ và trao đổi với nhà cậu tôi chứ
không thuê. Coi như tốn tiền một mà được xem hai báo.
Báo thiếu
nhi hơi ít. Báo chí đối lập được tự do hoạt động. Do đó có gì xấu xa của chế độ
hay chính quyền thì những tờ báo đó vạch ra ngay. Còn những tờ thân chính phủ
thì bị báo chí đối lập gọi là nâng bi. Sách thì rất nhiều, đủ các loại. Mỗi nhà
xuất bản có nét đặc thù riêng. Như nói đến Lá Bối là biết ngay các loại sách về
Thiền, Phật.
Văn thi sỹ
nở rộ, tất nhiên cũng chia làm nhiều loại. Có những văn sỹ chuyên viết tiểu
thuyết tâm lý xã hội và được các bà nội trợ bình dân hay các tiểu thương ái mộ
như bà Tùng Long. Có những văn sỹ miền Bắc viết chuyện trong thời gian họ đi
kháng chiến chống Pháp rất hay như Doãn Quốc Sỹ. Thời ấy thi sỹ cũng nhiều. Nào
Đinh Hùng, Vũ Hoàng Chương, Du Tử Lê, Nguyên Sa, Hà Huyền Chi, Hoàng Anh Tuấn,
Mường Mán…
Thơ văn Sài
Gòn hồi ấy như trăm hoa đua nở. Đủ loại và tự do sáng tác theo cảm hứng, không
phải viết theo một khuôn mẫu nào, do đó rất phong phú. Nhưng tôi lại thích đọc
sách phóng tác hay dịch! (vì chưa đủ trình độ đọc nguyên tác) Mỗi lần hè về là
tôi mê mẩn ngốn hàng tá truyện. Vật giá có lên nhưng chỉ chút đỉnh. Cũng chỉ
mình cha đi làm còn mẹ ở nhà chăm lo con cái. Thuở tiểu học thì mẹ tôi kèm tất
cả các môn. Lên Trung học thì bà không dạy được các môn khoa học nhưng Pháp văn
thì vẫn tiếp tục cho đến tú tài vì ngày xưa mẹ tôi có bằng Certificat gì đó.
Cuộc sống vẫn
êm đềm và khá thanh bình. Nhưng từ năm 61 thì không còn nữa. Đường đi thuờng
xuyên bị đắp mô. Quốc lộ thì ít và tỉnh lộ thì nhiều hơn. Địa phương quân mỗi
sáng sớm phải đi phá mô. Xong xuôi thì dân chúng mới dám đi lại. Đã có những mô
nổ tung và cả chuyến xe đò tan tác. Rồi những năm sau là những lần nổ ở vũ truờng
nơi quân Mỹ thường lui tới. Tất nhiên dân thường cũng vạ lây.
Tôi vẫn
ngoan ngoãn với sách đèn. Chẳng hề giao du bạn trai vì cha mẹ cấm. Ngày ấy Gia
Long và Trưng Vương là hai trường nữ nổi tiếng nhất. Hàng năm chỉ có một kỳ thi
chọn học sinh giỏi là Trung Học Toàn Quốc. Lẽ dĩ nhiên số đậu rơi vào bốn trường
lớn. Còn Lễ Hai Bà Trưng hàng năm được tổ chức khá lớn và hai nguời đẹp của Gia
Long, Trưng Vương được đóng vai Hai Bà ngồi voi diễn hành.
Đề thi của
mỗi môn cũng vẫn do Giáo sư môn đó phụ trách. Tôi thấy như vậy mà hay. Chẳng có
gì lộn xộn xảy ra vì thời ấy không có nạn cha mẹ hối lộ Thầy cô. Mãi năm tôi học
đệ nhất thì thi chung toàn khối và đã có rắc rối. Chẳng hạn đề thi triết đệ nhất
lục cá nguyệt là của cô Lan dạy chúng tôi thì lớp chúng tôi làm được còn các lớp
khác thì không. Hồi đó bậc Trung Học chúng tôi phải thi tổng cộng: Trung Học (hết
lớp đệ tứ) Tú tài 1 (hết lớp đệ nhị) và Tú tài 2 (hết lớp đệ nhất). Nhiều bạn
sau khi có bằng Trung Học thì đi làm. Có thể chọn nghề thư ký. Sau Tú tài một,
rụng bớt một số bạn. Sau Tú hai rụng một số. Số học giỏi và có điều kiện thì tiếp
tục con đường đại học.
Đề thi đại
học do các trường tự phụ trách. Ngày thi lệch nhau. Trường nào cũng công bố
danh sách thi đậu chính thức và dự bị. Do đó tôi cảm thấy rất trật tự nề nếp chứ
không lộn xộn như bây giờ. Nếu gọi danh sách chính thức mà thiếu thì truờng gọi
đến dự bị. Đơn giản vậy thôi. Nhưng có lẽ hồi đó vấn đề hối lộ, bán đề thi
không kinh khủng để đến nỗi Bộ Giáo Dục phải xen vào ra đề chung như bây giờ. Lại
cũng do vấn đề tiền lương. Khi đồng lương không đủ sống thì tư cách con người
suy giảm.
Đường phố
Sài Gòn của những năm 63 vẫn còn xe Mobylette và dễ thương ngộ nghĩnh là Velo
solex. Chiếc xe xinh xắn nhưng có cái bầu to phía trước. Nữ sinh thường đi xe
này. Khi chạy xe, tà áo dài phía sau phồng lên trông rất vui. Nhưng đa số học
sinh vẫn đi xe đạp. Số xe máy rất ít. Và vì thế đường phố Sài Gòn vẫn khá thênh
thang. Năm đệ tam thì tôi không đi xe đưa rước nữa mà chuyển qua xe đạp. Cũng
khá xa mà sao hồi đó chúng tôi không thấy gì. Chả như bây giờ sân trường cứ
tràn ngập xe máy mà lại còn xe phân khối lớn.
Năm tôi học đệ tứ thì xảy ra vụ Phật Giáo. Sau đó nền Đệ nhất Cộng Hoà sụp đổ. Tôi không ghét ông Diệm nhưng tôi ghét bà Nhu. Vì tính tình xấc xược của bà. Nhưng phải nói hồi đó với tôi, xã hội tương đối ổn định, trật tự nề nếp. Dù ông Nhu có lập Đảng Cần Lao nhưng không ép buộc lộ liễu. Họ cũng gợi ý nhưng không vào thì thôi. Cũng chẳng vì thế mà bị “đì” sói trán. Hay trong ngành giáo dục của cha tôi, người ta không trắng trợn? Tôi chỉ biết nếu học giỏi là được học bổng, không bị phân chia lý lịch gì cả.
Sau 63, các
trường có Ban Đại diện. Ngày đó tôi không chú ý lắm các thành phần ứng cử.
Nhưng sau này, các anh chị lớn nói rằng, học sinh sinh viên giỏi thường bù đầu
với việc học, ít tham gia các hoạt động trên. Do đó phe miền Bắc cài người vào
nằm vùng ở hầu hết Ban đại diện các trường. Họ được huấn luyện kỹ nên ăn nói hoạt
bát. Còn học sinh giỏi thì không có thời gian luyện khoa ăn nói. Sài Gòn của
tôi sau những ngày đấu tranh sôi nổi, sau những biểu tình, sau vụ tự thiêu của
Hoà Thượng Thích Quảng Đức… lại êm ả trở lại. Nhưng không như xưa vì liên tiếp
các đột biến về chính trị. Cuộc chỉnh lý của Tuớng Nguyễn Khánh rồi chẳng bao
lâu đến phiên của Tướng Thiệu và Tướng Kỳ.
Tôi chỉ biết
học và không chú ý đến những việc khác. Liên tiếp hai năm thi tú tài một và hai
đã ngốn tất cả quỹ thời gian. Nhưng tôi chỉ nhớ Tú tài một, chuơng trình đã bị
cắt giảm vì chiến tranh. Cũng từ năm 1965, quân Mỹ đổ vào đông và đã gây xáo trộn.
Lính Mỹ lấy vợ Việt. Đa số là các cô gái nhảy, thời đó gọi là cave hay cả các
cô xuất thân là người giúp việc. Me Mỹ là tên dân chúng gọi cho những cô này. Nội
cái tên gọi đã nói lên sự khinh rẻ của dân chúng dành cho những cô gái ấy. Nghĩ
cũng đáng thương. Nhưng cũng chính những đồng đô la mà các cô me Mỹ tiêu vô tội
vạ đã làm vật giá Sài Gòn tăng cao. Người làm của chúng tôi lấy Mỹ và đổi đời.
Cuộc sống của
giới trung lưu như giáo sư bắt đầu lao đao. Giáo sư nào dạy tư thêm thì còn đỡ.
Gia đình tôi hạn chế mọi chi tiêu vì cha không dạy tư và yêu cầu mẹ phải ở nhà
chăm sóc việc học của các con. Ai có thời gian để gửi thư tình tự, ai có lúc
lang thang quán ăn hàng, còn tôi thì không, cắm đầu cắm cổ học, đi học xong là
về nhà ngay. Ngày đó chúng tôi, gồm chị tôi và tôi đều học Gia Long nên không
có vụ bạn trai nào dám đến nhà. Chúng tôi cũng chẳng học tư nhiều. Mà học tư
vào những năm thi thì cũng né con trai tối đa. Lệnh cha mẹ phải chấp hành
nghiêm chỉnh. Thậm chí sau này chị tôi học dược cũng vẫn không hề có một tên
“masculin” nào dám đến nhà!
Tôi thích
con gái đi học bằng xe đạp và nón lá nghiêng nghiêng. Từng vòng xe quay chầm chậm
nhỏ bé. Áo dài ngày đó mặc rất kín đáo. Chúng tôi bắt buộc phải có áo lá bên
trong. Và các bà giám thị luôn coi chừng nhắc nhở những nàng mặc áo quá chít
eo, những nàng khua giày cao lộp cộp. Chúng tôi đi sandalh, rất dễ thương. Tôi
không thích học trò quá điệu, áo thật eo hay guốc cao. Mà thật kỳ, đa số mấy cô
điệu thường học kém và có bồ sớm. Các cô giỏi thì ngược lại. Nhưng cũng có cá
biệt. Tôi còn nhớ ngày đó cô bạn ban B, Kim Dung rất xinh học giỏi được chọn
làm Tây Thi trong vở kịch cuối năm chẳng điệu gì cả. Riêng lớp tôi thì chỉ có
vài chị điệu và tất nhiên học dở, có bồ sớm.
Năm tôi thi
tú tài, chỉ còn viết và bỏ vấn đáp. Chứ trước kia, một số môn phải thi viết và
vấn đáp (còn gọi là oral).Tôi đậu tú tài cao và được trường thưởng hai chữ Gia
Long quyện vào nhau bằng vàng 18. Những năm sau, trường đổi lại là hoa mai
vàng. Đó cũng là phù hiệu của Gia Long. Tôi mê Y khoa và ghét duợc! Tôi thích
là bác sỹ để chữa bịnh cho trẻ em và tự nhủ sẽ chữa miễn phí cho em nào mắc bệnh
sài uốn ván. Tất cả chỉ vì tôi mất một đứa em trai vì bệnh này. Còn Dược khoa,
chẳng hiểu sao tôi ghét nữa. Tôi nói rằng học dược, ra bán thuốc ngồi đếm từng
đồng xu leng keng! Chính vì thế sau này có một dược sỹ đại uý theo, tôi đặt tên
anh ta là “đại uý leng keng”! Nhưng nghề chọn người chứ người không chọn được
nghề. Tôi thi rớt dù học giỏi. Năm đó đề thi y khoa bắt đầu có câu hỏi tổng
quát, hỏi về những kiến thức xã hội chung quanh. Tôi học chăm quá nên vào phòng
thi bị đuối sức, quỵ ngã .
Năm 1967 –
1971
Tôi ghi
danh Khoa Học, Chứng chỉ Lý Hoá Vạn Vật tức SPCN (Science-Physic-Chimie-Naturel).
Nơi đây quy tụ nhiều người đẹp nhất Khoa học vì sinh viên xuất thân ban A. Còn
chứng chỉ MGB hay MGP thì ít con gái hơn…
Chương
trình học khá nặng. Buổi sáng thực tập đủ năm môn và chiều học lý thuyết. Tôi
thích thực tập thực vật hơn các môn kia. Cắt ngang hoa dâm bụt hay lá gì đó xem
được cấu trúc của nó duới kinh hiển vi rất đẹp. Tôi không thích thực tập địa chất.
Toàn những mẩu đá vô tri giác. Tôi cũng không thích lý với những bài dây điện
loằng ngoằng.Thực tập động vật tuy sợ nhưng cũng thích. Mổ con vật ra và xem cơ
thể bên trong rất thú vị. Chính ở đây là những mảnh tình trong sân trường đại học,
vì có cơ hội tiếp xúc bạn trai. Chứ những ngày Gia Long hết đi xe hiệu đoàn đến
xe đạp và mê học quá chừng đâu chú ý ai.
Năm đầu tiên
đại học tôi chứng kiến vụ tết Mậu Thân. Sáng sớm nghe nổ mà ngỡ tiếng pháo. Khi
nghe tin Sài Gòn bị tấn công, tôi bàng hoàng. Trời, thủ đô? Mấy ngày sau từ nhà
nhìn về phía Gò Vấp thấy trực thăng thả rocket từng chùm. Lần đầu tiên cô bé nữ
sinh chứng kiến tận mắt chiến tranh dù chỉ là một phần nhỏ. Thực ra trước đó có
những lần các quán bar bị đặt mìn nổ, xác người tung toé. Sau những ngày kinh
hoàng, Sài Gòn của tôi lại như cũ.
Ngày đó
chúng tôi đi học mặc áo dài. Thỉnh thoảng có cô mặc đầm và không ai mặc Tây cả…
Nên sân truờng đại học tung bay bao tà áo muôn màu sắc. Cha mẹ khó nên tôi vẫn
đơn giản áo trắng và ôm cặp như thuở Gia Long. Thỉnh thoảng mới áo màu. Vì vậy
khi tôi mặc áo dài màu, các bạn thấy lạ. Chiều thứ bảy, tôi thường cùng cô bạn
lang thang Sài Gòn để ăn hàng và ngắm phố phường. Hồi đó có lẽ không khí chưa ô
nhiễm nên con gái Sài Gòn tuổi mười bốn, hai mươi trông rất đẹp. Đẹp tự nhiên ở
đôi mắt đen láy, nước da đỏ hồng. Có cô má đỏ au như con gái Đà Lạt .Tôi thích
người đẹp nên hay ngắm con gái Sài Gòn trên hè phố. Tuổi học trò thích nhất là
lang thang phố phường và ăn hàng. Đi học cũng thích thầy bịnh để được nghỉ rồi
rủ nhau ra quán tán dóc. Thật ra bọn con gái chúng tôi siêng năng đi học nên
thích vậy chứ một số ông con trai rất ít đến giảng đường. Mấy ông đó chỉ đi thực
tập vì có điểm danh. Vả lại không đi thì sẽ không biết làm. Còn lý thuyết thì
lâu lâu đáo vô một chút. Cuối năm bắt đầu ngồi tụng. Tất nhiên cour đâu bằng
bài giảng của Thầy. Thế là các ông tướng này đi theo năn nỉ mấy cô như tôi cho
mượn tập!
Đời sống đắt
đỏ, vật giá leo thang hoài. Chiến tranh cũng vậy. Quay trái, quay phải, sau
lưng, trước mặt, đâu cũng có người đi lính và chết. Có năm sinh viên phản đối
chính quyền, đã vô xé bài không cho chúng tôi thi. Sau này, điểm danh lại thì
trời ơi… mấy tay kích động, phá hoại đó toàn là dân nằm vùng. Tôi bắt đầu gửi
bài đăng báo năm đệ tứ. Đăng và dấu nhẹm, không dám cho gia đình biết. Hai năm
sau thì bận hai kỳ thi tú tài nên ngưng. Khi lên năm thứ hai đại học thì tôi
lai rai viết lại. Thuở đó báo có số phát hành nhiều nhất là tờ Chính Luận.
Thiên hạ đổ xô đăng quảng cáo ở đây rất nhiều. Báo có mục Chuyện Phiếm. Nội
dung là viết linh tinh đủ vấn đề nhưng khuynh huớng là chỉ trích những việc…
đáng bị chỉ trích. Tôi lấy bút hiệu Quỳnh Couteau. Tôi còn nhớ có mấy cây bút
sinh viên của mục này: Quỳnh Couteau của Khoa học, Thảo gàn của Nha khoa, Thu
hippy dường như văn khoa.
Tôi viết
truyện tình cho báo Tiếng Vang . Tôi có thói quen mua từng ram giấy pelure đủ mầu
và viết bài trên đó. Tương đối tôi viết khá dễ dàng, đặt bút là viết, hiếm khi
sửa lại hay bôi xoá. Để bài mình được đăng nhiều và liên tiếp, tôi lấy khá nhiều
bút hiệu. Nhưng tôi biết nhà văn Thanh Nam, người phụ trách trang đó biết là
cùng một người .Vì cùng một nét chữ, cùng cách sử dụng giấy pelure hồng, vàng.
Tiếng Vang gửi nhuận bút 500/bài, Chính Luận thì cao hơn 800/bài . Sau này tôi
lai rai nhảy qua Sóng Thần của Chu Tử…
Tôi nhớ dường
như sau một năm tôi có bật mí trong một truyện, các bút hiệu 1, 2, 3, 4… đều chỉ
là một người! Có điều vui là các độc giả cũng ái mộ, gửi thư đến toà soạn xin
làm quen. Vui hơn nữa là khi tôi đến toà soạn lãnh nhuận bút gặp Hồng Vân, cô
con gái chủ nhiệm Quốc Phong. Cô này lúc đó thay thế nhà văn Thanh Nam phụ
trách trang Truyện tình của bạn. Không biết sao chỉ gặp lần đầu, nhìn xa xa mà
cô rất thích tôi. Hôm sau xuất hiện trên báo dòng nhắn tin của cô: “ PQ, hôm
qua PQ đến mà chị không dám ra nói chuyện vì đang đau mắt. Nhưng thấy PQ xinh
quá, giọng Bắc thật dễ thưong.” Giời ạ, sau dòng nhắn của cô thì thơ của độc giả
ái mộ gửi đến quá xá luôn. Tất nhiên tôi vẫn dấu nhẹm mọi người trong gia đình.
Nếu không, bố tôi cho ăn chổi chà về tội không học, lo viết chuyện đăng báo! Thực
ra tôi vẫn chăm học. Viết truyện tình ngắn với tôi dễ ẹt! Chỉ mất chừng một giờ
mà lại có 500 hay 800 để đãi bạn bè ăn hàng thì cũng thú vị. Tiếc là sau này Tiếng
Vang tự đình bản và tôi quay qua viết cho Sóng Thần hay Dân Luận.
Hồi đó sinh
viên chúng tôi hay ra thư viện để học. Thư viện khoa học thì nhỏ, muốn có chỗ
phải đi sớm. Chỉ có môt điều tiện là ngay trong truờng thì sau đó vô giảng đường,
không mất thời gian di chuyển. Còn thư viện đẹp là của ĐH Vạn Hạnh nhưng tôi ít
đến vì xa nhà. Hai thư viện gần là thư viện Văn hoá Đức và Hội Việt Mỹ. Thư viện
Văn hoá Đức nằm trên đường Phan Đình Phùng, nhỏ thôi, có máy lạnh, nhưng tệ hại
là không có người giữ xe, xe cứ khoá để trong sân, thư viện lại ở trên lầu. Và
tại đây, tôi có những kỷ niệm vừa vui vừa buồn. Những kỷ niệm nho nhỏ.
Thư viện bé
nên chỉ một thời gian, những sinh viên hay lui tới đều biết mặt nhau. Tôi còn
nhớ có một sinh viên già nhất, rất lập dị. Anh để hàm râu dài và xồm xoàm. Nghe
nói anh đang học Luật. Gặp tôi vài lần ở cầu thang, mỉm cười với nhau và thế là
quen. Có lần tôi ngồi học và có cảm tưởng. Tôi nhìn sang thấy anh ở bên kia và
đang vẽ ký hoạ tôi. Khi ra về, anh đưa và hỏi: “Hôm nay anh thấy em dễ thương lắm.
Em đã lấy mất một buổi học của anh. Vì… vẽ em…”. Có khi anh bảo tôi: “Khi nào
em lấy chồng, nhớ báo anh nhé ” – “Anh sẽ mừng gì?” – “ Một tạ muối” – “Kỳ vậy”
– “Cho tình nghĩa vợ chồng của em đậm đà như muối.”
T, bạn cùng
Khoa học cũng hay đến đây. T đến vì tôi chứ không vì thư viện vì nhà T xa. Lắm
lúc cũng chẳng học, vẽ lăng quăng hay viết lăng quăng mấy câu nho nhỏ gì đó cho
tôi. Rồi tôi bị mất xe ở đây. Hôm đó tự nhiên thấy người rất khoẻ và sáng suốt,
tôi say mê học. Thư viện về hết, chỉ còn mình tôi. Khi xuống thì chẳng thấy
Honda, chiếc Honda mới toanh do gia đinh mới mua, giá 72.000 đ (lương giáo sư
lúc đó 23.000). Tôi hoảng hốt xuống phòng dưới của bảo vệ, hỏi rất ngây thơ:
– Bác thấy
xe cháu đâu không?
Bác cười:
– Không, chắc
lại bị ăn cắp rồi!
Tôi tái mặt.
Bác nói tôi đi khai báo. Tôi đi bộ đến bót cảnh sát trên đường Mạc Đĩnh Chi gần
đó. Lão cảnh sát thấy ghét. Lão ghi chép xong lời khai rồi cười cười:
– Thế cô có
biết ai lấy xe cô không?!
Tôi đi bộ từ
đó về nhà ở Gia Định. Thấy con đi về, không có xe, cha mẹ hỏi. Mếu máo. Bố mắng
tơi bời. Mẹ thì không. Tôi nằm trên gác khóc suốt. Sao người ta ác thế, sao ăn
cắp xe của tôi, khoá rồi mà. Ngày đó tôi ngây thơ và gà tồ kinh khủng. Không thấy
tôi đi học hay đến thư viện Văn hoá Đức, T tìm đến nhà. Thấy mắt sưng, T hỏi. Rồi
thì T nói: “Tôi sẽ đi hỏi cho LC. Tôi quen tên đầu đảng, trùm ăn cắp xe ở
vùng…” Tôi tròn mắt. T, anh chàng đẹp giai, thông minh, đàn hay, vẽ giỏi quen
trùm du đãng! Thấy tôi tròn mắt, T chỉ cười. Hôm sau T quay lại: “Bạn tôi không
tìm được vì không phải vùng nó kiểm soát. Tụi nó rã xe nhanh lắm.”
Tôi nghỉ học
mấy bữa. T lại tìm đến :
– LC à, LC
lấy xe PC của tôi đi học đi. Tôi còn cái Mini Vespa mà.
Tôi đỏ mặt.
T là vậy. Muốn nói gì là nói. Chẳng ngán ai.
Còn Hội Việt
Mỹ thì thư viện to, đẹp. Đa phần tôi viết truyện tình đăng báo ở đây! Nhớ lại
cũng vui. Khi báo đăng, tôi cắt và đem vào trường cho bạn xem. Bạn gái xem thì
ít (nhỏ Mai không có tâm hồn văn chuơng) nhưng T xem thì nhiều. Có khi ngang đến
độ bỏ giờ học, ngồi ở thềm của lớp để xem truyện cuả tôi! Bởi thế mấy chục năm
sau, có người nghi ngờ, đoán rằng T, bạn ông ấy cũng chính là T ngày xưa của
Khoa học, đã mét T. T tìm đọc và đã nhận ra văn phong của tôi. “Văn LC lúc nào
cũng vậy. Vẫn rất nhẹ nhàng , thơ mộng”. Văn vẫn vậy nhưng cuộc đời thì không vậy,
bao nổi trôi sóng gió cho cô nhỏ được một số ông ở khoa học gọi là “người có
đôi mắt đẹp nhất phòng Hoá”!
Tình hình
chiến sự ngày một leo thang. Tôi nhớ những sự kiện đăc biệt như:
– Vụ đầu cơ
gạo của thương buôn Tàu và Tướng Kỳ đã “chơi ngon”, ra lịnh xử tử Tạ Vinh. Ông
tướng này thuộc loại võ biền, ruột để ngoài da, phát biểu như cao bồi Texas. Chẳng
cần biết sau này Tạ Vinh có bị xử tử thật hay không nhưng lập tức vụ gạo được ổn
định.
– Năm nào
đó tôi tẩy chay không đi bầu khi Tướng Thiệu độc cử.
Vật giá
ngày leo thang luôn. Thì như đã nói, quân Mỹ xài phung phí, “me Mỹ” xài vung
vít. Chỉ còn giới trung lưu như giáo chức là khốn đốn. Tôi vẫn sống trong tháp
ngà. Chiến tranh có làm suy tư thì chỉ trong phút chốc. Việc học cuốn hút. Và
những ngày thứ bảy cuối tuần vẫn vi vút dạo phố Sài Gòn ăn quà. Tuổi học trò
thích nhất là ăn hàng. Tiền bố phát hàng tuần eo hẹp lắm vì nhà giáo mà. Nên
tôi đã bổ sung ngân quỹ ăn hàng bằng các bài viết cho Tiếng Vang, Sống, Chính
luận.
Thời tiết
Sài Gòn ngày ấy không như bây giờ. Vì tôi nhớ đi học phải mặc áo dài suốt ngày.
Nhà xa, sáng học thực tập, trưa ở lại và chiều học lý thuyết. Có lẽ ảnh hưởng
thời tiết chung toàn thế giới và cũng vì Sài Gòn không quá đông như bây giờ? Mấy
cô bạn Gia Long cũ, bỏ đi làm từ khi đậu tú tài thì có cô vô Ngân hàng, lương rất
cao. Cô thì làm cho hãng Pháp, lương coi như khoảng một lượng vàng một tháng.
Lương chuẩn uý gần một lượng. Quân nhân được mua hàng rẻ gọi là quân tiếp vụ.
Đa số mua xong, đem ra ngoài bán lại cho con buôn. Hồi đó có phong trào làm cho
sở Mỹ vì lương rất cao. Thanh niên sinh viên lai rai biểu tình. Cứ “biểu”, cảnh
sát biết hết ai là ham vui, ai là đặc vụ nằm vùng.Tôi chưa bao giờ tham gia hay
đi xem. Vì chăm học quá mà ? Nhưng đừng nghĩ rằng không nghe tiếng đại bác
trong tháp ngà! Vẫn nghe đấy chứ. Cũng có những niềm riêng khắc khoải. Nhưng mục
tiêu phía trước phải đạt cho xong…
Tôi ra truờng năm 1971. Thân cư Mệnh nên suốt đời tự lo. Họ hàng, cha mẹ không giúp dù quen biết nhiều. Tôi viết bài “Ba lần văn bằng cử nhân đi xin việc làm” đăng trên Chính Luận. Nhà báo nói láo ăn tiền, bi thảm hoá thêm. Chàng Giám Đốc Nha Viện Trợ trực thuộc Tổng Nha Kế Hoạch viết thư mời cô cử đến cộng tác.
Thế là hết
những ngày lang thang sân truờng đại học. Hết những ngày khúc khích với anh
trên đường Khắc Khoan, nghe lá me xanh reo trên tầng cao, hết những chiều thứ bảy
cùng cô bạn thân ăn hàng chợ Sài Gòn, hết những ngày trong giảng đường nhỏ giờ
Thầy Thới, nghe được cả tiếng muỗi vo ve, hết cả những giờ xem hai phe chống và
thích rượt nhau trong sân truờng khoa học.
Tôi bắt đầu
vào đời. Từ ấy…
Sài Gòn của
tôi có những nét khác hơn của thuở học trò. Nhưng vẫn là Sài Gòn của mưa nắng
hai mùa, của áo lụa Hà Đông giữa trưa hè nóng bỏng, của tiếng chuông chùa Xá Lợi
ngân nga. Của giáo đường nhà Thờ Đức Bà tung bay muôn màu áo chiều chủ nhật.
Sài Gòn với
áo dài tha thuớt. Áo Sài Gòn không biết ngồi sau lưng Honda hai bên như bây giờ.
Áo Sài Gòn không biết phóng xe ào ào như bây giờ. Áo Sài Gòn không cười hô hố
trên đường phố như bây giờ. Áo Sài Gòn không cong cớn như bây giờ…
Và tôi, bao
năm tháng trôi qua, vẫn một niềm hoài vọng về Sài Gòn ngày ấy…
Xin trả cho
tôi nắng Sài Gòn
Thênh thang
đường phố lụa Hà Đông
Xin trả cho
tôi mưa ngày ấy
Và trả cho
tôi cả cuộc tình…
Hoàng Lan
Chi
Trị viêm đại tràng
Ai có bệnh nên dùng, bài này cũng là kinh nghiệm của già làng, nay thấy bạn này chia sẻ TL đưa luôn! *** “Người Trung Quốc nói người việt na...

-
Hà Nội một ngày tháng 11 tiết trời trở lạnh, khu điều trị tích cực Bệnh viện Hữu nghị Việt – Xô nằm trên tầng 8 im ắng đến đáng sợ...
-
VỤ ÁN HỒ DUY HẢI Mẹ của Hồ Duy Hải Trong mười hai năm trời Cầm đơn xin kháng cáo Gõ cửa ở nhiều nơi Vụ án Hồ Duy Hải ...
-
Tổng hợp tài liệu dành cho người mất gốc http://olalink.org/mKpVsctd ngữ pháp tiếng anh cho học sinh mất gốc http://olalink.org/T...
-
CUỘC ĐỜI ĐỨC PHẬT THÍCH CA Phần 1: Cuộc sống ban đầu và hôn nhân Thơ: Đỗ Tấn Thích Vào thế kỷ thứ tư Thời đại...
-
Nhận xét: Những nhận xét dưới đây hoàn toàn là chủ quan, dựa trên các thông tin đọc được trên báo và trên mạng kết lại, cho nên tôi luôn...
-
Ta đã biết, việc hình thành "văn hóa đọc" là rất khó đối với mỗi con người trong xã hội hiện nay. Theo thống kê, ở nước ta ...
-
EM CÓ VỀ QUẢNG NGÃI VỚI ANH KHÔNG Thơ: Đỗ Tấn Thích Em có về Quảng Ngãi với anh không? Quê đó có sông xanh, cánh đồng bát ngát ...
-
10 CÂU CHUYỆN CỰC NGẮN ĐÁNG SUY NGẪM (từ FB Dieu Le) ** Câu chuyện thứ nhất: Một cậu học trò lớp ba viết ...
-
XEM XÉT KỶ LUẬT NHỮNG SAI PHẠM CỦA BÍ THƯ VÀ CHỦ TỊCH TỈNH QUẢNG NGÃI Bí thư cùng Chủ tịch Của tỉnh Quảng Ngãi này Hôm nay ...