Khoảng
1964, mình học lớp nhất (lớp 5), hồi đó học ngày 2 buổi. Có thằng bạn chỉ được
cái quần xà lỏn bị rách phía trước nên lấy dây thun cột lại. Ham chơi không để
ý, đến khi lên viết bảng "trái ớt" lọt ra ngoài. Thầy giáo cũng cười
chảy nước mắt, cả lớp la ó, 2 đứa con gái thì cúi gầm mặt xuống bàn. Buổi chiều
thấy bạn ấy cũng mặc chiếc quần đó, vẫn rất tự tin lên bảng giải toán. Khi quay
vào bảng, lỗ thủng lớn hơn phía sau, cả lớp lại cười oang. Thầy gõ thước bảo
im, và phán:"Quần cũng như nhà mình, có cửa trước cửa sau. Buổi chiều thì
trổ cửa sau để hứng gió nồm, có chi mà các em phải cười".
Hôm
sau Thầy đem tới lớp cái quần mới tặng cho bạn ấy. Bạn ấy nhận cái quần đùi rồi
khóc òa, kêu Mạ ơi...Cả lớp đều thút thít khóc vì mạ bạn ấy chết lúc bạn mới được
3 tháng tuổi.
Năm
rồi mình về làng, tìm thăm bạn, bà con nói bạn ấy chết rồi. Nhìn di ảnh đang cười
tươi của hắn, mình cũng cười chảy cả nước mắt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ