Cuối buổi làm việc, vẫn như thường lệ trên con đường
trở về nhà, dòng người tấp nập trên đường lộ, từng đoàn xe nối đuôi nhau chạy. Hôm nay, trời mưa nhẹ những hạt
bụi đã rửa sạch trên cây lá, bầu trời dường như trong sáng hơn, những cơn gió
thoang thoảng thổi mang hơi ẩm lành lạnh. Bỗng chốc, tôi nhìn xuống đồng hồ báo
nhiên liệu, xăng chỉ còn một ít.
Tôi ghé vào một cây xăng gần đó đổ đầy bình. Anh nhân
viên hớn hở ra lời:
-Anh đổ bao nhiêu vậy?
-Dạ. Cho tôi đầy bình nha anh, tôi đáp
Anh cho vòi xăng vào bình xăng và trong chốc lát bình
xăng tôi đã đầy
Nhìn đồng hồ báo giá xăng 40.000 đồng.
Tôi đưa anh 50.000. Theo lẽ, anh gửi lại tôi 10.000
tiền thừa.
Nhưng tôi thấy anh cầm tập vé số để bán vội. Tôi xin
lấy 1 tờ để khỏi gửi lại tiền thừa.
-Tôi hỏi: Anh bán xăng mà còn bán luôn vé số luôn hả?
-Vừa làm nhân viên bán xăng và bán kèm vé số, mỗi ngày
kiếm ít chục cho bữa cơm anh ạ, anh nhân viên đáp.
-Tôi cười và chào anh ra về.
Trên đường về nhà, nhìn dòng người, hàng xe tấp nập
nối đuôi nhau chạy trong buổi chiều tà với cái lất phất của cơn mưa chiều. Trong tâm
trí tôi vẫn in khảm hình ảnh anh nhân viên với nụ cười thân thiện. Đâu đó,
trong cảnh phố thị phồn hoa này vẫn còn nhiều cái nghèo, cái đói của nhiều
người chạy ăn từng bữa (cũng giống tôi thôi mà :D). Sài Thành là nơi hoa lệ. Đúng vậy, hoa đối với người
giàu, còn lệ đối với người nghèo.
Sang ngày hôm sau trong cơn mưa nhẹ, trời choạng tối,
vừa ăn cơm tối tôi vừa kiểm tra cho vui để xem tờ vé số có trúng giải nào
không. Tôi truy cập vào Internet và dò đúng đài Tây Ninh ghi trên vé. Trong
chốc lát đã hiện lên các giải, tôi nhìn vào mã số 648192, thì ra mình đã có
giải tám. Đây là lần đầu tôi trúng vé số, vì thường lệ tôi hiếm khi mua vé số.
Qua việc này ta ngẫm thấy rằng, cứ giúp đỡ người khác là tự đem lộc về cho
chính bản thân mình. Đôi khi chỉ một việc nhỏ, ủng hộ cho người khác một tờ vé
số cũng đủ làm cho họ vui.
(Trường An Đỗ Tấn Thích)
Viết vội ngày 4/6/2020
Viết vội ngày 4/6/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ