Hachiko sinh năm 1923 ở tỉnh Akita Nhật Bản.
Một vị giáo sư đại học Hoàng Gia nuôi nó từ nhỏ. Khi nó lớn, cứ mỗi sáng ông ra ga đi dạy, thì nó theo tiễn ông, rồi trở về nhà. Buổi chiều, đúng 3 giờ Hachiko lại ra ga đón ông.
Nhưng vào ngày 12 tháng 5 năm đó, vị giáo sư đã qua đời sau một cơn đột quỵ khi đang giảng dạy. Con chó không hề biết rằng chủ của nó đã chết.
Như mọi ngày, nó vẫn đến nhà ga vào lúc 3 giờ chiều để đón. Nhiều chuyến tàu đã đến. Rồi đi. Trời đã tối mịt mà vẫn không thấy chủ trở về. Nhưng nó vẫn ngồi đợi. Nó đợi đến sáng. Cuối cùng đành phải quay về.
Ba giờ chiều nó lại ra sân ga. Những chuyến tàu lại đến, và đi. Và nó lại ngồi đợi đến sáng.
Một tuần trôi qua. Rồi một tháng. Hai tháng. Nó vẫn ra ga vào lúc 3 giờ chiếu và ngồi vào chỗ quen thuộc của nó. Và đợi. Và nhìn từng người, từng người lần lượt bước xuống sân ga…
*
Rồi mùa Đông đến. Tuyết bắt đầu rơi. Hachiko vẫn ngồi đợi dưới mưa tuyết. Người ta đã đem áo ấm đến khoác cho nó, cho nó ăn và ủ nó trong lòng. Có người muốn bế nó vô nhà nhưng nó vẫn ngồi chờ ở cái nơi mà nó có thể nhìn thấy con tàu dừng lại, cửa toa tàu mở ra, và người chủ của nó bước xuống.
Năm 1932, khi Hachiko đợi chủ nhân được bảy năm, có người đã viết lại câu chuyện này và đăng báo. Câu chuyện thương tâm ấy đã làm chấn động cả Nhật Bản. Lúc đó Hachiko đã chín tuổi, tương đương với một người 60 tuổi. Nó đã già yếu và bệnh tật vì những năm tháng mòn mõi đợi chờ.
Cuối cùng, vào ngày 8 tháng 3 năm 1935, (lúc đó nó đã 12 tuổi và đã chờ chủ của mình suốt mười năm), nó đã gục chết trong cơn mưa tuyết.
CHÚ THÍCH:
-Chân dung Hachiko
-Tượng Hachiko bằng đồng.
Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ