Vào thời
nhà Tống, có một chàng trai vào Kinh dự thi, trên đường đụng phải một người
đang mua tranh ở một sạp hàng. Chàng trai rất hứng thú với thư họa nên đã bước
lên trước nhìn ngắm, đáng tiếc rằng những tác phẩm này chỉ dừng lại ở trình độ
bình bình, chàng trai chỉ xem một lát rồi chuẩn bị rời đi. Vào lúc anh ta xoay
người đi, một người đang đứng mua tranh gọi lại và hỏi: "Cậu xem bức tranh
trên tay tôi đáng giá bao nhiêu tiền?"
Chàng trai
thẳng thắn nói: "Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, bức tranh này chỉ đáng một lượng
bạc." Nói xong liền tiếp tục lên đường. Người mua tranh bày ra vẻ mặt
không vui nhưng cũng không làm gì cả.
Sau đó,
chàng trai đỗ đạt cao trong kỳ thi và được vào triều diện kiến đức vua. Chàng
trai kinh ngạc phát hiện ra rằng, Hoàng đế đương triều chính là người mua tranh
bên đường hôm nào. Anh ta không hề biết rằng Hoàng đế chỉ là đang giả vờ mua
tranh, thật ra mục đích chính là đang cải trang vi hành.
Hoàng đế
cũng nhận ra chàng trai, muốn thử thách chàng trai thêm một lần nữa, ngài liền
lấy bức tranh mua ở sạp hàng hôm nọ ra hỏi chàng trai: "Ngươi cho rằng bức
tranh này đáng giá bao nhiêu tiền?"
Đây quả thực
là một câu hỏi khó, nếu vẫn nói chỉ đáng một lượng bạc thì bị xem là đại nghịch
bất đạo. Nhưng chàng trai cũng không muốn nói trái với quan điểm của mình, và
vì không muốn Hoàng đế nói mình là một kẻ lật lọng nên chàng trai đã nhanh trí
trả lời rằng: "Nếu như đây là bức tranh Thánh thượng tặng cho thần thì nó
chính là một vật vô giá, nhưng nếu mang nó đi bán thì nó chỉ đáng giá một lượng
bạc."
Hoàng đế
nghe xong không hề buồn phiền mà ngược lại còn rất vui mừng, điều khiến ngài
vui mừng chính là bản thân có được một trung thần thông minh hơn người. Từ đó,
chàng trai được Hoàng đế trọng dụng.
Dạ, thưa anh
Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy
(Một lời nói ra, bốn ngựa đuổi không kịp).
Lời ăn, tiếng nói vô cùng quan trọng
ạ.
"Con người ta có hai năm để học
nói, cả đời học cách im lặng".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ