Nhân vụ việc mấy em bị đánh dã man ngay tại nơi người
ta dậy dỗ lòng thương người, một người bạn gửi cho tôi bài đã đăng trên tờ Tuổi
trẻ và Đời sống với lời nhắn:” Đọc lại mà thấy còn nguyên giá trị, Thành ơi!”
“TÔI CẦU MONG CHÚNG TA SẼ THỨC TỈNH…”
Một lần, khi sang Hàn Quốc, có một đại biểu QH nói với
tôi rằng: “Nếu nói về kinh tế, các ông thua chúng tôi không dưới 30 năm. Nhưng
nói về thống nhất đất nước, chúng tôi không biết sẽ thua các ông đến bao giờ…”.
Người Hàn Quốc và Triều Tiên có lẽ còn mất rất lâu để chờ đến ngày thống nhất.
Hoặc có thể là không bao giờ. Nhưng người VN đã làm được điều đó. Thế mà cũng
dân tộc đã làm nên kỳ tích đó, ngày hôm nay lại đang đối mặt với sự xuống cấp
trầm trọng về mọi thứ: là sự tham ô của những người lãnh đạo; là sự suy thoái về
đạo đức của xã hội; là sự lạnh lùng, tàn nhẫn đến ghê người giữa người với người.
Điều rõ nhất tôi cảm nhận được là chưa bao giờ cái xấu
và tội ác đến với chúng ta bình thản như thế này. Người ta nhìn nó thản nhiên,
như là điều tất yếu. Đó là buổi sáng, khi tôi đọc tin về một cậu thanh niên cứa
cổ đứa bé 8 tháng tuổi; đó là khi tôi đọc tin về những người dân cùng xông vào
đánh chết một kẻ trộm chó… Có những người trong chúng ta hôm nay dùng cái ác và
cái xấu để sinh tồn. Việc một tên cướp bị tuyên án tử hình vì chém đứt tay một
người và trước đó đã chém 14 người, nhưng bà mẹ đẻ ra thằng bé đó không hề mảy
may ân hận. Đó là hình ảnh đáng sợ nhất: một người mẹ biết quý con mà không còn
coi sự sống của người khác ra gì.
Có thể con người VN hôm nay dường như đang gặp phải một
sai lầm nào đó trong tổ chức cuộc sống, khiến cho tình cảm, lòng thương người,
sự vị tha đang bị biến dạng một cách ghê gớm. Đó là điều quá lạ lùng với xã hội
này. Có lẽ chưa từng có một giai đoạn nào trong quá khứ mà người VN phải trải
qua tình cảnh như ngày hôm nay. Người Việt từng sống dưới ách nô lệ cả nghìn
năm của các triều đại phương Bắc, từng bị đế quốc, thực dân đô hộ, chịu đựng đủ
sự tàn ác, bóc lột từ ngoại bang. Nhưng chưa bao giờ tôi nghe được về chuyện
người Việt tàn ác với chính đồng bào của mình. Chưa bao giờ người Việt đối xử với
nhau hằn học đến thế, man rợ đến thế. Chúng ta không nghèo như ngày xưa, không
đói như ngày xưa, tại sao chúng ta lại ác hơn ngày xưa?
Những gì đang diễn ra ở đất nước ta hôm nay, có lẽ cần
phải được suy nghĩ cho thật kỹ. Ví dụ, tại sao nhiều người có tiền mà vẫn tham
nhũng khủng khiếp như vậy? Có lẽ đó không phải văn hóa. Người ta hay nói “bần
cùng sinh đạo tặc” nhưng nhìn vào xã hội mình, đúng là đạo tặc có một phần từ bần
cùng đi lên, nhưng một phần rất đông đạo tặc lại sinh ra bởi những người không
bần cùng. Những quan chức phạm hàng loạt tội ác mà chúng ta thấy trong những
năm qua, họ đâu phải là những người bần cùng?
Chúng ta có thể dùng từ gì khác ngoài từ “dã man” khi
mà một con người có thể cứa cổ một đứa bé 8 tháng tuổi, khi mà một cậu thanh
niên còn đang đi học có thể giết chết cả một gia đình để cướp của, hay một
chàng trai trẻ mặt mũi sáng ngời có thể giết cả gia đình bạn gái để trả thù.
Mà sự tàn ác không chỉ xuất hiện ở đó. Tôi nhìn thấy sự
tàn ác cả ở những vụ án tham ô, tham nhũng, cướp đất dân nghèo của những người
có quyền lực. Tôi nhìn thấy sự tàn ác trong những vụ án oan mà những người đại
diện pháp luật bằng sự lạnh lùng, vô tình, vô trách nhiệm của họ, đã vội vã đưa
ra những kết luận điều tra vô lý nhất mà không cần quan tâm đến việc họ có thể
đẩy một con người vô tội vào con đường chết.
Không biết các nhà lãnh đạo đất nước có bao giờ ra đường
nhìn những người nông dân đi biểu tình không. Nhưng tôi cứ nhìn những bà già
trùm khăn ngồi bên vệ đường trong đoàn biểu tình, càng nhìn càng không tin nổi
họ đang làm gì xấu hay đang cố giành về cho mình những thứ không phải của mình.
Nếu bản chất họ thế thì sẽ không có việc họ đi theo cách mạng trong suốt cuộc
kháng chiến. Họ sẽ không hiến cả nhà cửa của mình, gia sản của mình, con cái của
mình cho cách mạng. Vậy mà chúng ta đã làm gì để khiến họ thành ra như thế? Tại
sao những cái đã tạo ra sức mạnh phi thường cho chúng ta trong quá khứ thì giờ
đây chúng ta lại đang phá vỡ nó?
Khi góp ý cho Đại hội Đảng, tôi từng nói một điều rất
đau khổ là bản thân chúng ta chưa tạo được một cơ chế dân chủ cho chính Đảng của
mình. Và khi chưa thể làm được điều đó, ta khó lòng tạo ra sự dân chủ cho cả xã
hội. Và sự mất dân chủ này sẽ làm biến dạng ghê gớm, biến dạng sâu sắc Đảng. Sự
biến dạng này nó sẽ gây ra những sự biến dạng trong các vấn đề khác: vấn đề về
kinh tế, về xây dựng, về giáo dục, về con người… Mà sự biến dạng đó sẽ vô cùng
nguy hiểm!
Việc những người Việt sẵn sàng trói và đánh đến chết một
kẻ trộm chó không đúng với bản chất của dân tộc này. Việc 5 người công an cùng
đánh một nghi can của vụ án đến chết cũng không đúng với những gì tôi biết về
dân tộc này. Tôi không tin một người có thể cứa cổ đứa trẻ 8 tháng tuổi có thể
chết vì dân tộc mình. Những người không biết động lòng, không biết xót xa trước
sự đau khổ của người khác thì không thể nào chờ đợi tình yêu đất nước từ họ.
Có lẽ, những điều mà chúng ta đã từng vì nó mà chiến đấu
ngày xưa, thì giờ chúng ta đang phản bội nó, đi ngược lại nó, xa rời nó.
Ngày xưa chúng ta chiến đấu để bảo vệ nhân dân, để giải
thoát nhân dân khỏi những bất công, bóc lột, thì bây giờ sự bất công đang quay
trở lại trong sự phân chia lợi ích giữa những người có chức có quyền với những
người dân thường, giữa những người giàu với những người nghèo.
Khi người dân yêu ta, họ sẽ yêu đến tận cùng. Nhưng để
đến lúc họ quay lưng lại, thì sự quay lưng ấy cũng có thể sẽ khủng khiếp hơn cả
những gì mà chúng ta có thể hình dung. Tôi cầu mong chúng ta sẽ thức tỉnh sớm để
vẫn giữ gìn được bản chất tốt đẹp của dân tộc này!”.
L.K.T.( Tô Lan Hương ghi )
(Tác giả: Lê Kiên Thành, con trai cố Tổng bí thư Lê Duẩn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ