Trong đợt
chăm sóc Răng cho trẻ ở vùng sâu của Hội Sự Nghiệp Từ Thiện
Minh Đức tại xã H' Bông huyện Chư Sê Gia Lai ngày 01/10/2017...
Khi khám
và chỉ định nhổ 2 chân răng cho một bé gái đang học lớp 3, khuôn
mặt em buồn lớn hơn tuổi hầu hết các trẻ dân tộc Tây Nguyên
nơi đây đều như thế. Bác sĩ đưa cho cháu một gói thuốc rồi
bảo cháu phải uống trong vòng 5 ngày với lời dặn dò thật kỹ :
- Con nhớ
uống thuốc mỗi loại một viên.. sáng và chiều sau khi đã ăn no
nhé con..!
Bé gái
có cái họ rất lạ.. RPĂH... em tỏ vẻ ngần ngại và sợ sệt..
- Sao vậy
con..?
Em nhìn
Bác sĩ với giọng nhỏ nhẹ nhưng ngập ngừng cùng với ngữ âm
đặc trưng thiếu dấu:
- Chắc..
cháu.. khỏi uống thuốc ông ạ..!
Bác sĩ
cứ tưởng cháu sợ uống thuốc (vì vốn là trẻ con) nên đã cố
động viên :
- Thuốc
này không đắng mấy đâu.. con cứ uống.. đừng sợ..!
Lần
này.. em lấm lét cúi xuống nói nhỏ hơn :
- Dạ..
vì.. vì cháu có bao giờ được "ăn no" đâu mà uống
được thuốc..!
Một cảm
giác đau nhói dâng lên trong lòng của người Thầy thuốc khi nghe
xong câu trả lời của cô bé ấy..!
Nỗi
nghẹn ngào đến khó tả.. nói chẳng nên lời.. vị Bác sĩ chỉ
biết lấy tay quẹt vội dòng nước mắt của mình đang chực rơi
xuống..!
ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ