Về Việt Nam
giữa mùa dịch, ông bắt tay ngay vào công trình nghiên cứu?
- Bên Khoa
Công nghệ Thông tin ĐH Bách Khoa và ĐH Y Dược mới nộp đề tài cho Vingroup
Innovation Foundation, ứng dụng trí tuệ nhân tạo vào thiết kế dược và khám phá
những ứng dụng mới cho thuốc Nam, mở ra cơ hội cho nông phẩm giá trị cao.
Sâu xa hơn
là sau vài chục năm, dù tôi có thể không còn ở đây nữa thì nền tảng vẫn còn đó.
Vaccine có thể 1-2 năm là điều chế xong, nhưng sản xuất thuốc thì phải nhiều
năm hơn. Chúng tôi vừa gửi đề tài cho Vingroup, hy vọng đến tháng 9, tháng 10
có quyết định cuối cùng, nếu có thì mình làm lớn, và nếu đội ngũ nghiên cứu lớn
thì phát triển nhanh thôi.
Thế còn sự
nghiệp giáo dục, vì sao ông không tham gia điều hành trường đại học như dự tính
nữa?
- Tôi chuyển
hướng không làm cho ĐH Văn Lang vì lý do khách quan. Do dịch Covid, tôi bị kẹt
bên Mỹ, trong khi trường có quá nhiều việc phải làm. Nên tôi rút lui để người
khác điều hành.
Khi về nước,
đánh giá lại công việc, tôi mới nhận ra một điều lâu nay không nghĩ tới. Sau
khi tư vấn cho Vietravel đưa ra chiến lược phát triển ở trường CĐ giáo dục
Kent, tôi nhận ra chỉ trong vòng 1 tháng mà mình làm được điều đó, thì tiềm
năng giúp nhiều tổ chức khác nữa là rất lớn.
Trong khi
đó, nếu tôi điều hành 1 trường đại học thì có thể phải tham dự rất nhiều buổi họp,
mất thời gian và dường như chất xám không được đặt đúng chỗ. Vậy nên tôi chuyển
hướng sang tư vấn cho các tổ chức giáo dục và các doanh nghiệp start-up.
Nhiều người cho rằng, giáo dục VN muốn thay đổi thì phải đi từ gốc, từ bậc mầm non chứ không thể chờ lên tới đại học, ông nghĩ sao về điều này?
- Tôi cũng mới làm xong phần đánh giá và đưa ra chiến lược phát triển các trường mầm non, trung học phổ thông, trường nghề… Nói chung, tôi đi từ trường này sang trường kia, xem xét, chỉnh sửa, tư vấn, gỡ khó cho họ.
Từ kinh nghiệm điều hành ở ĐH Hoa Sen, ĐH Văn Lang và tổ chức start-up, chỉ cần đến nói chuyện trong hai, ba tuần thì tôi sẽ nhìn ra được những vết nứt ở đâu đó mà họ không biết.
Ông từng
nói rằng ngay trong từ "giáo dục"đã có thể tìm thấy triết lý đào tạo
mới. "Dục" trong "giáo dục" không chỉ là nuôi dưỡng, mà còn
là sự đánh thức ham muốn học hỏi. Với ham muốn kiến thức thì trọng tâm của quy
trình đào tạo là ở người học chứ không phải ở người dạy…
- Ngay cả định
nghĩa lại giáo dục là "thức dục", cũng không phải ai cũng hiểu hết.
Cái tôi cho rằng nếu cần sửa từ gốc thì nên sửa từ 2 khía cạnh cùng một lúc, đó
là từ phụ huynh và giảng viên. Và sửa cùng lúc, bắt đầu từ mầm non lên tiểu học.
Không thể sửa từ đại học, vì lúc đó tre đã thọc nóc nhà rồi, không còn cách nào
khác ngoài cách chặt ngọn thôi.
Để tìm ra
các vết nứt trong hệ thống, tôi đi từ góc nhìn quản trị, vốn là điểm yếu của
không ít tổ chức ở Việt Nam.
Vết nứt thứ
hai là chưa có sự kết nối giữa phụ huynh và giáo viên về mặt tâm lý và phương
pháp giáo dục. Phải nhìn nhận rằng phụ huynh hiện nay giống như đang "giao
hàng" - con cái của chính mình cho nhà trường, trong khi 50% tư duy của đứa
trẻ hình thành phụ thuộc vào cha mẹ hay… người giúp việc. Đợi đến 9-10 tuổi thì
quá trình hình thành tư duy đã xong rồi. Cha mẹ dù thành công đến mấy mà giao
con cho người giúp việc thì thua, chúng sẽ tư duy… y như người giúp việc vậy.
Do thiếu sự
bắt tay giữa phụ huynh và giáo viên nên vòng lẩn quẩn bắt đầu: Phụ huynh chuyển
hết trách nhiệm cho nhà trường, nhà trường lại nhắm xuống giáo viên, giáo
viên thì sợ chỉ tiêu và sợ cả phụ huynh! Hỏng ngay từ chỗ đó. Sửa 3 cái gốc tôi
vừa nêu thì may ra có những thế hệ trẻ có tư duy tốt.
Còn với những doanh nghiệp startup và các tổ chức giáo dục, ông cho "thuốc" gì?
- Doanh
nghiệp nói chuyện với tôi, họ thường chịu áp lực hiện tại quá lớn và bị bó cái
đầu lại, giống như trời mưa to mà nhà bị dột thì chỉ biết cầm cái xô hứng
nước và cứ chạy vòng vòng… Khi có cơ hội thì không chịu lắng nghe, đánh
giá và suy nghĩ ra cách để kỳ mưa sau không phải chịu trận như vậy nữa.
Trong chẩn
bệnh, phải chỉ ra nguyên nhân của cái vòng xoay đó. Thí dụ như trong thời
Covid-19, một công ty bị co lại doanh thu, họ phải đưa ra chính sách nhất quán
để tồn tại. Vấn đề là hầu như 99% ông giám đốc đều thực thi theo cách giảm
lương đồng bộ từ 30-40%, giảm thời gian làm việc của nhân viên. Đó là quyết định
dại nhất, là tự giết mình.
Là bởi người giỏi sẽ không dại gì tiếp tục công việc ở nơi hụt mất 30% lương, sẽ sang chỗ khác, hoặc kiếm chỗ làm thêm, dẫn đến năng suất thấp. Còn những người dở sẽ cố đấm ăn xôi để ở lại, cuối cùng ở thời điểm đó, người giỏi đi hết, chỉ còn người dở. Thay vì cách làm phổ biến như vậy, người cầm đầu chỉ cần bỏ ra một thời gian ngắn, nửa tháng đến 1 tháng, đánh giá toàn bộ hoạt động của doanh nghiệp, cần phát triển thêm chỗ nào, cần đóng lại chỗ nào, tái cơ cấu, dịch chuyển nhân sự ra sao. Những người dở có thể cho đi, nhưng phải giữ lại cho được người giỏi.
Doanh nghiệp
khôn ngoan tại thời điểm này phải tự cắt giảm những phần không cần thiết, dồn sức
vào những gì cần đầu tư và phát triển lên thêm. Cuối cùng, doanh nghiệp sẽ thắng
nhờ bộ máy gọn nhẹ và linh hoạt. Khi mọi chuyện ổn thì họ sẽ đi rất nhanh, thay
vì cắt giảm đại trà để rồi đi chậm hơn.
Đấy là những
gì mà chỉ cách nhìn khác, suy nghĩ khác mới làm được. Đó cũng là cách của tôi -
cho người ta một góc nhìn mới, để họ nghĩ ra được theo hướng mới vì trước
đây chưa ai chỉ họ đi ra khỏi lùm cây để thấy con đường.
Sai lầm của
giáo dục vẫn xuất phát từ đào tạo con người. Nhưng nhìn ra các nước trong khu vực,
vì sao họ không bị quanh quẩn với chiến lược thay đổi liên tục như ở ta, thưa
ông?
- Ở
Cambodia, giáo dục không bị ràng buộc như ở VN, họ được quyền phát triển mọi hướng.
Thích theo Nhật hay Mỹ cứ theo. Họ muốn nhập hệ thống nào, cứ việc! Chính
sự lựa chọn không bị ràng buộc ấy khiến họ được cởi trói và chọn được mô hình
hay để thích nghi. Còn mình không có sự lựa chọn hoặc có chăng lại bị ràng buộc,
cho nên tự nhiên ổ bánh mì thành cái cháo quẫy. Mặc dù ban đầu là nhập ổ bánh
mì. Nói thẳng luôn, có những điều mà những chuyên gia như chúng tôi lo không tới,
để lãnh đạo Bộ Giáo dục và Đào tạo đưa ra những chiến lược phát triển, nhận định…
Tôi là thợ làm đúng hơn là thợ nói. Còn nếu cứ nói cho vui rồi thôi thì chuyện
phát triển nghiên cứu khoa học mười mấy năm rồi có góp ý đến mấy cũng chẳng suy
suyển gì cả!
Từ xưa tới nay, tôi hợp tác không vụ lợi, kể cả những đề tài nghiên cứu ở VN tôi đều không nhận đồng nào ngoài chi phí đi lại và sinh hoạt ở VN từ phụ cấp lúc còn là Viện trưởng khoa học Viện Khoa học và Công nghệ Tính toán của TP.HCM mà dùng số tiền đó trả lương cho nghiên cứu sinh. Thậm chí, tôi còn sẵn sàng bỏ 3 tháng lương hè gần 40 ngàn USD, bỏ phí và công để bay về Việt Nam giúp phát triển khoa học cho VN. Chấp nhận để giúp đỡ họ vì tôi đặc biệt yêu thương thế hệ trẻ ở Việt Nam.
Ông hy vọng
gì ở thế hệ mới này?
- Tôi nghĩ
rằng mình đang gieo những hạt giống, sau này sẽ nhân ra nhiều hạt giống khác,
chứ không mong thay đổi cả thế hệ. Thí dụ, 20 năm trước tôi có nhận một số
nghiên cứu sinh từ Thái Lan qua chương trình học bổng của vua Thái. Hiện các em
là những giáo sư có tiếng tăm, có người lên trưởng khoa ở các trường đại
học lớn ở Thái Lan. Ở VN thì hiện tại tôi cũng có một số học trò cũ hiện đang
là PGS ở các đại học có tiếng.
Đó là những
hạt giống mà tôi đã gieo tại nhiều trường ĐH lớn. Tôi đào tạo cho các em có tư
duy tốt. Chỉ cần thế thôi. Thực sự thì một con én không làm nên mùa xuân.
Từ khi giảng
dạy ở ĐH Hoa Sen và sau là ĐH Văn Lang, ông đã làm những gì để thay đổi tư duy
người học?
- Nếu để ý
sẽ thấy lâu lâu tôi đặt vấn đề trên trang Facebook cá nhân để người đọc suy
nghĩ hay ít nhất cũng phải dừng lại để suy nghĩ. Ví dụ "thức dục", tại
sao ra chữ đó? Mới vừa rồi tôi đưa ra từ "xóa học" khiến nhiều
người phải ngẫm kỹ.
Vì sao tôi
đặt câu hỏi hệ lụy của đào tạo "mì ăn liền" với giải pháp mẫu là khi
giải pháp ấy không còn hợp lý, lúc ấy sẽ chết mà không biết tại sao mình chết?
Tại sao có lối đào tạo "mì ăn liền"? Tại vì người ta phát ngấy với
chuyện mì không ăn được, tức chỉ nói lý thuyết, là mì "vẽ". Chứ đưa
mì chất lượng thì người ta không đòi "mì ăn liền". Cho nên phải quay
ngược lại, mình chê "mì ăn liền", nhưng câu hỏi sâu xa hơn là vì sao
xã hội cần "mì ăn liền"… Còn hậu quả của "mì ăn liền" thì
như mọi người biết rồi.
Xã hội nên
giải quyết hai loại mì đó đi. Rất đơn giản. Cả "mì vẽ" lẫn "mì
ăn liền" đều không xài được.
Nelson
Madela từng nói: "Để phá hủy bất kỳ quốc gia nào, không cần phải sử dụng đến
bom nguyên tử hoặc tên lửa tầm xa. Chỉ cần hạ thấp chất lượng giáo dục và cho
phép gian lận trong các kỳ thi của sinh viên…"
- Đúng. Quốc
gia là gì, tổ chức là gì? Tổ chức là tập hợp những con người làm một việc gì
đó, với mục đích gì đó ở trong một quốc gia. Quốc gia là tập hợp những con người
trong xã hội. Con người dở thì quốc gia làm sao mạnh được! Câu chuyện quá đơn
giản. Chung quy ra tất cả mọi thứ, giáo dục là gì? Là con người. Sản phẩm của
giáo dục cũng là con người, xã hội là tập hợp của những con người. Tương lai của
quốc gia là tập hợp khả năng của những con người…
Nhiều người
hỏi, liệu các hạt giống tôi gieo hiện đang du học ở nước ngoài có trở về VN?
Khó hy vọng vì họ có nhiều lựa chọn, và vì sao phải chọn VN? Còn tôi thì có suy
nghĩ khác, người đi tu không phải lên núi mới là tu, lên đó không gặp thử thách
thì làm sao biết mình tu thành hay không? Muốn tu phải xuống chỗ chợ, tu giữa đời.
Ông từng nói, với ông, không có định nghĩa thành công hay thất bại mà chỉ là dám làm hay không mà thôi. Ông có thể nói rõ hơn về điều này?
- Tôi xác định
mình tiếp tục tư vấn cho các tổ chức giáo dục, những start-up xây dựng nền tảng
hỗ trợ cho giáo dục VN. Nền tảng giúp cho việc tương tác giữa người dạy và người
học tốt hơn. Gặp trở ngại thì xử lý, chứ với tôi, không có khái niệm "thất
bại" hay"thành công" gì cả.
Cũng nói
thêm, tôi sắp giới thiệu ra cộng đồng môn thể dục do mình tự khám phá ra. Tôi đặt
tên nó là Kidao (Khí Đạo). Sau một thời gian dùng mình làm thí nghiệm, tôi thấy
hiệu quả, sức khỏe của tôi tốt hơn trước đây rất nhiều, tóc bạc trắng giờ đen
trở lại.
Lúc tôi làm
ra môn thể dục này là khi tôi sống trong phòng ngủ chật hẹp thời cách ly. Vào
thời điểm đó tôi thích thú với môn tâm lý học, thần kinh học. Tại sao có những
nghiên cứu phát triển thế này mà mình không ứng dụng? Rồi kinh nghiệm học võ,
cùng tư duy làm nhà khoa học khá "hiếu thắng", tôi không học theo
yoga, khí công, mà chống lại những cái có sẵn. Thắng thì lợi cho sức khỏe, còn
thua thì cũng chẳng sao vì đó là các môn tồn tại cả ngàn năm. Đừng chỉ tin vào
kinh nghiệm của ngàn năm trước, mà hãy tự trải nghiệm, và sao không mang kiến
thức hiện đại ra thực hành?
Trong khoa học, tôi cũng hay đả phá các giáo sư. Tôi không đi theo bất cứ lối mòn nào, kể cả lối mòn của tôi. Món ăn tôi nấu không bao giờ lặp lại,vì linh hoạt dựa trên những nguyên liệu có sẵn.
Hồi nghiên
cứu sinh, tôi từng bị phê bình cái gì cũng muốn làm hết, các đàn anh khuyên tôi
nên tập trung vào một thứ. Nhưng với học trò của tôi, mỗi luận án tiến sĩ là một
hướng nghiên cứu khác nhau. Tôi có 4 học trò VN hiện là giảng viên trong nước với
4 luận án tiến sĩ khác nhau: Y sinh, hóa năng lượng, vật liệu, polimer… Người
ta nói tôi tuổi Tân Sửu, gặp cái gì cũ thì không chịu được, phải "húc đầu"
vào cái mới.
Triết lý
giáo dục của ông là gì?
- Triết lý
giáo dục của tôi là học mà không học, dạy mà không dạy. Học mà không học, nghĩa
là học mà chơi, chơi mà học. Dạy mà như không dạy, không dạy mà là dạy, tôi dạy
nhưng không ép học trò phải nghe lời tôi nói, không dạy nhưng tạo môi trường để
họ học hỏi.
GS Trương Nguyện Thành thường không bao giờ đánh giá 1 vấn đề theo cảm giác đúng hay sai, tốt hay xấu, thiện hay ác… Vì theo ông, trong cái tốt có cái xấu, trong cái ác có cái thiện. Cho nên, là nhà khoa học, ông nạp các thông tin, bối cảnh, rồi vẽ lại bức tranh khách quan không bị chi phối bởi cảm tính của mình hay bởi chuẩn mực đạo đức. "Không phải tôi coi mình tốt hơn ai, mà là không muốn mang chuẩn mực đạo đức hay định kiến của mình đặt lên cho một ai. Mỗi người có một chuẩn mực đạo đức của riêng mình".
Nói đến
ông, người ta nhớ ngay đến vị giáo sư nổi danh ở Đại học Utah (Mỹ) với câu
nói:"Khi con người không bị áp lực, được động viên đúng cách và đúng thời
điểm, họ sẽ có sức sáng tạo và có khả năng chạm tới những năng lực vô
biên". Xa xứ đã lâu, về nước, ông có sớm thích nghi với hoàn cảnh?
- Chính vì
tính cách của mình mà ở đâu tôi cũng sống được. Nhiều người nói tôi quá kiên nhẫn,
nhưng tôi nghĩ, tức tối và bực bội là tự hại mình. Người làm cho mình bực bội
có biết đâu! Có những thứ ngoài đường nhìn vào sẽ không tránh khỏi bực bội,
nhưng tự nhiên đem rác đổ vô nhà mình là sao?
Suy nghĩ của
tôi cũng khá giống cái gốc của thiền. Trong cuộc sống, tôi không nói với người
khác là mình thiền, nhưng chuyện tôi làm, vấn đề tôi suy nghĩ lại là thiền. Ví
dụ, tôi nhìn đời một cách khoan dung, không để rác rưởi xả vô trong đầu. Thực sự
khi nói chuyện những người thiền thì họ nói, tôi có duyên tu giữa chợ.
Còn những người muốn sống và phát triển ở VN, cái tâm phải tĩnh. Cái tâm vẫn còn mong muốn thay đổi thì sẽ bị bất lực, tức tối vì sẽ không có gì thay đổi trong thời gian mình mong muốn. Mà nếu không như mình mong muốn thì sẽ thất vọng, stress, rồi đủ thứ chuyện…
Ở VN muốn
làm gì cũng phải thích nghi và cái tâm phải thật tĩnh để nhìn các yếu tố ảnh hưởng
đến sự việc nào đó. Và nếu như chỉ nhìn ở những chuyện xảy ra trên bàn mà quyết
định sự việc thì hoàn toàn sai vì còn nhiều sợi dây kéo dưới bàn. Mà không tĩnh
tâm suy nghĩ, cứ quyết đoán những gì trước mắt thì dễ mắc sai lầm liên tục. Cho
nên đó chính là lý do tôi không đánh giá một điều gì…
Phải chăng,
quá khứ của cậu bé nghèo làm thuê nuôi các em, đến câu chuyện vượt biển, vượt
rào cản ngôn ngữ để vươn lên thành giáo sư đại học đã hun đúc một con người nghị
lực như thế?
- Nhớ lại,
khổ cực thì có nhưng cảm giác của những lần chết hụt như vẫn còn trong tôi. Hồi
5 tuổi, tôi đã từng bị đuối nước, may mà được cứu kịp thời. Còn hồi vượt biên,
tôi bị bão nhồi tàu. Người em cô cậu bị hất văng ra khỏi tàu mất tích. Lúc đó
tôi bị ngất xỉu, may mà em trai cứu tôi, nằm đè lên người để không bị văng xuống
biển.
Lúc tôi ở
trại tị nạn, những người đi bằng thuyền xuống miền Nam thường gặp cướp. Khi tới
Thái Lan, mỗi tuần có tàu mới vô lại có người chết trên ghe. Người Việt ngại
người chết bất đắc kỳ tử, nhưng tôi thì không sợ. Hàng tuần, tôi cứ vác những
người chết vô bờ để đưa vào lò thiêu trong trại tỵ nạn, như vác bao gạo 50-60kg
vậy.
Trong đời
mình, tôi đã nhận được nhiều thứ, thì bây giờ là lúc để giúp lại những người
khác.
Hiện tại, làm
việc với những tổ chức giáo dục tư, tôi hy vọng tạo tiền đề cho họ hoạt động hiệu
quả hơn và thấy được ảnh hưởng của chương trình đào tạo phát triển chuẩn, như cần
đào tạo giảng viên bài bản nhằm tạo nên những môi trường giáo dục tốt hơn, để
các lứa học trò trở thành những hạt giống tốt hơn.
Xin cảm ơn
giáo sư!
(Báo Dân Trí)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ