Ông nội tôi là người hiền hậu, hay cười, tiếng cười của ông nghe
khà khà rất dễ mến. Ông sống một mình trong ngôi nhà thờ họ to lớn ở quê để vừa
dưỡng già, vừa chăm sóc hương hỏa các cụ. Ông tự làm lấy mọi việc vì bà nội
chúng tôi mất sớm.
Ông tôi rất dễ tính. Ông mặc gì cũng được, ăn món gì cũng xong
và chẳng bao giờ nhận xét món ngon hay dở hoặc quần áo có đẹp hay không, miễn
sạch sẽ là được. Nhưng nếu các cháu đến chơi thì tự tay ông vào bếp, và chỉ một
loáng sau cơm canh thơm nức ngon lành đã bày lên bàn. Nếu chúng tôi ăn ngon
miệng và khoái chí muốn được học hỏi thêm về cách nấu nướng hay chỗ tinh tế của
ẩm thực thì lúc ấy ông có thể nói chuyện với chúng tôi cả ngày. Vì từ chuyện ẩm
thực, chúng tôi có thể hứng lên hỏi ông đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, và ông
có thể giải đáp được hầu hết.
Thích nhất là được ăn với ông ở ngoài sân rộng. Ngoài vườn có
mấy cây hoa lan, hoa bưởi thơm ngát. Và được nghe ông nói chuyện.
Thường trong khi kể chuyện, đôi mắt bình thản của ông thi thoảng
lại lóe lên một ánh nhìn vừa tinh anh, vừa hóm hỉnh, và ngay lập tức lại trở về
bình thản như cũ. Và thế là tôi, cháu nội yêu quý của ông, chắc mẩm sẽ được
nghe những tình tiết hay ho và sâu sắc. Nhưng nếu chúng tôi không hỏi, thì ông
lại khà khà cười, tay ve vẩy cây quạt nan để quạt cho các cháu và trìu mến nhìn
các cháu ăn cơm.
Có lần tôi hỏi ông:
– Ông ơi, ngày xưa các cụ sao ăn nói chừng mực thế ông nhỉ? Sao
không thấy các cụ “chém gió” giống như bọn cháu bây giờ?
– Ý cháu là nói khoác phải không? Vì thời các cụ, các ông còn
nhỏ luôn được dạy trước hết về lòng trung thực. Chẳng phải ca dao mình cũng có
câu: “Đừng bảo rằng trời không tai, nói đơm nói đặt cậy tài mà chi”, hay là:
“Khôn ngoan chẳng lọ thật thà” là gì?
– Nhưng sao cháu thấy trong văn chương hay ca dao tục ngữ các cụ
vẫn nói vống lên ạ? Ví dụ: “Lỗ mũi mười tám gánh lông, chồng yêu chồng bảo tơ
hồng trời cho”?
– Hà hà, cái đó gọi là phép thậm xưng cháu ơi. Đấy là một thủ
pháp để nhấn mạnh và tạo hình tượng, hay chính là sự nói ngoa, chủ yếu để tạo
hài hước. Nhưng ai cũng hiểu đó là thủ pháp văn chương. Nếu ngoài đời có ai đó
nói những câu tương tự, thì người ta đều hiểu là nói đùa, nói vui. Còn nếu nói
chuyện nghiêm túc mà không thật thì là nói dối rồi, đúng không?
– Cháu thấy bình thường thì để tạo ấn tượng hay để lấy niềm tin
cứ nói vống lên cũng có sao đâu ông? Ai chẳng thế ạ.
– Cháu ạ. Cái lợi trước mắt cho cá nhân chưa chắc đã đạt được,
nhưng cái hại cho xã hội, tức là về lâu dài mọi người đều thiệt hại, thì không
phải ai cũng thấy được đâu.
Ngừng lại một lát ông cười hiền lành. Miệng ông cười, mắt ông
cũng nheo cười, nhưng hình như có một ánh chớp vừa thoáng vụt qua.
– Ngôn ngữ cũng nên có liều lượng, giống như dùng thuốc vậy. Nếu
cháu thi thoảng mới dùng thuốc đặc trị, thì thuốc ấy mới có tác dụng. Nếu cháu
dùng thường xuyên, thuốc sẽ nhờn. Và cháu sẽ ngày càng phải tăng liều lên.
Giả sử cháu có một quán cơm, diện tích nhỏ, món ăn đơn giản, thì
cháu gọi là “quán cơm bình dân” có phải không? Cứ tạm gọi thế, tên vậy là tương
xứng, không hơn không kém. Hoặc cháu gọi quán bằng một tên riêng của cháu cũng
được. Nhưng cháu thấy gọi vậy thường quá, cháu sửa sang cơi nới chút ít rồi đặt
tên mới là “Trung Hoa đại tửu lâu” để thu hút khách. Quán cơm bên cạnh thấy vậy
cũng sốt ruột, cũng sửa sang chút ít rồi đổi tên lại thành “Thế giới ẩm thực”.
Nhưng cả “Trung Hoa đại tửu lâu” và “Thế giới ẩm thực” cũng chỉ đi mấy bước
chân là hết, món ăn nghèo nàn, dịch vụ sơ sài, giống như bàn chân nhỏ xỏ vào
một chiếc giày quá rộng. Khách hàng mới đầu tò mò nên vào đông hơn một chút.
Nhưng cũng chỉ dăm bữa nửa tháng là họ lảng dần. Hãy tưởng tượng nếu cháu đi
đâu cũng thấy người ta nói vống lên như vậy thì không phải chuyện đùa phải
không? Vậy nếu đi theo con đường ấy thì tên quán tiếp theo sẽ phải là gì? Ai sẽ
tin đây? Đó là quá trình tăng liều và nhờn ngôn ngữ đấy.
Ông lại cười khà khà, nhướn mình gắp miếng nem, chấm vào nước
chấm rồi thả vào bát của tôi, rồi với tay lấy quạt nan quạt phe phẩy cho tôi ăn
được mát mẻ.
– Ông nghe nói có những quán còn tạo ấn tượng bằng cách đặt tên
cho món ăn thức uống của mình thật kêu. Nhưng chẳng qua là thùng rỗng kêu to mà
thôi, người tinh ý chỉ cần thử một lần là biết. Còn có người quá đáng hơn, đặt
tên món ăn là “Phật nhảy tường”, “La Hán chay”. Ý nói Phật phải thèm đến mức nhảy
tường vào để ăn! Phật là bậc tôn quý đã giác ngộ và buông bỏ hết, coi mọi thứ
như bùn đất, vậy mà không kìm lòng được trước miếng ăn vậy sao? Họ bất kính với
Phật đến thế thì thôi. Tội lớn lắm cháu ạ.
Tôi lại hỏi:
– Người doanh nhân bây giờ muốn có khách hàng còn có cách nào
nữa hả ông? Cứ tái cơ cấu lại công ty, cửa hàng là phải tìm cách làm mình nổi
bật, đặt tên và quảng cáo “chém gió” là một cách mà.
– Trước hết, trong từ đã có “nhân” thì không có “người”, vì
“nhân” là “người”. Đó là từ Hán Việt. Cháu chỉ gọi “doanh nhân” thôi là đủ.
Cũng như không ai nói “nhà khoa học gia” vì “gia” cũng là “nhà”. Thứ hai là đã
có “tái” thì không có “lại”, vì nghĩa của chúng giống nhau. Cháu chỉ nói “tái
cơ cấu” hoặc “cơ cấu lại”. Dùng thừa từ vì không hiểu nghĩa cũng là làm nhờn
ngôn ngữ đấy cháu. Cứ nói khoác thì mất niềm tin. Nếu ai cũng nói vống lên thì
xã hội mất niềm tin lẫn nhau, còn vận hành thế nào? Mà mục đích kiếm lợi riêng
cũng chẳng thực hiện được.
– Vậy có cách nào hả ông?
– Quay về với các cụ thôi cháu ơi. “Khôn ngoan chẳng lọ thật
thà”, ông chẳng nói với cháu rồi mà. Khi cả xã hội dạy nhau khôn ngoan thì cháu
phải thật thà. Đó là khôn ngoan ở mức độ cao hơn. Nhưng đó vẫn là một dạng mưu
cơ, giống như có một câu nói: “Khi thiên hạ tham lam thì nên sợ hãi, khi thiên
hạ sợ hãi thì nên tham lam”. Ông vẫn không hoàn toàn đồng ý. Các cụ ta xưa đạt
được cái tâm thanh thản hạnh phúc cũng vì không tham lam cũng chẳng sợ hãi. Vì
khôn ngoan cũng chẳng lại với Giời. Và bất kể xã hội thế nào mình vẫn phải thật
thà, đó mới là khôn ngoan thực sự.
Nếu có hôm nào lên phố dùng bữa, ông sẽ chọn quán ăn nào có cái
tên khiêm tốn nhưng sạch sẽ, chủ quán hiền lành, thật thà, chịu khó, đối xử lễ
phép với khách. Cháu gắng quan sát vài lần sẽ tìm được quán như thế. Những
người ấy họ thực sự có tâm với nghề, với khách hàng và tâm họ ít bị ngoại cảnh
tác động. Họ sẽ không lấy việc kiếm lợi làm đầu. Và vì thế mà họ sống khỏe. Đối
với mọi việc khác đều như thế, ông chỉ lấy quán ăn làm ví dụ, cháu tự mở rộng
vấn đề ra nhé.
Tôi cứ há hốc mồm nghe ông nói.
– Ông ơi, hay quá. Vậy là hôm nay cháu lại có chuyện để kể với
cả nhà rồi. Cháu sẽ áp dụng lời ông dặn. Cháu cám ơn ông ạ.
Ông tôi nhìn dáo dác xung quanh.
– Ông tìm gì đấy ạ?
– Ông tìm nồi cám mới trộn cho lợn. Cháu vừa nói ơn cám mà. Ông
nháy mắt.
– Ha ha, ông dí dỏm quá ạ. Cảm ơn phải không ông? Nghĩa là cảm
động, tỏ lòng biết ơn khi người khác làm điều tốt cho mình phải không ông? Sao
ông cái gì cũng biết vậy ạ?
– Khà khà, thôi ăn nốt đi, cơm nguội quá rồi. Ông chỉ là ông từ
giữ đền của các cụ thôi. Cụ Nguyễn Du viết kiệt tác Truyện Kiều mà cũng chỉ tự
nhận là: “Lời quê góp nhặt dông dài, mua vui cũng được một vài trống canh” thôi
mà. Ông chỉ là một ông già quê mùa, không hợp thời thôi.
Chẳng hiểu ông nói thế vì khiêm tốn hay vì sao, nhưng lòng tôi
đang lâng lâng vì những câu chuyện “quê mùa” ấy và cũng vì hoa lan, hoa bưởi
ngoài vườn kia đang tỏa hương thơm ngát trong nắng xuân dịu dàng.
Theo: Bình Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ