Hơn một thế
kỷ trôi qua, những câu chuyện về “Thần Siêu” vẫn còn được nhân dân truyền tụng.
Ông là người cho xây tháp đá hình ngọn bút lông hướng lên trời bên đền Ngọc Sơn,
Hà Nội.
Nguyễn Văn
Siêu (1799-1872) tự là Tống Ban, hiệu Phương Đình. Ông sinh ra tại huyện Thanh
Trì (Hà Nội), nhưng từ nhỏ đã chuyển tới sống ở thôn Cổ Lương, phường Dũng Thọ,
huyện Thọ Xương (nay thuộc phố Nguyễn Văn Siêu, Hoàn Kiếm, Hà Nội).
Theo
sách Những tấm gương hiếu học xưa và nay, từ nhỏ, Nguyễn Văn Siêu đã có tư
chất thông minh. Mới 7 tuổi, cậu bé Siêu đã theo cha học viết chữ, đọc sách. 12
tuổi, người sau này được gọi là “Thần Siêu” tự làm bức hoành phi và đôi câu đối
dán ở buồng học.
Bức hoàng
phi gồm 2 chữ “Lạc Thiên”, nghĩa là vui với đạo đời; câu đối có nghĩa “Ai xưa
nay học đạo không có đường tắt / Nhà tranh vẫn hay có người tài”. Nội dung của
câu đối và bức hoành phi đã bộc lộ ý muốn thành người tài đức của Nguyễn Văn Siêu.
15 tuổi,
Nguyễn Văn Siêu theo học thầy hương cống Trần Công Tiến. Đây chính là thời gian
quan trọng, giúp ông rèn luyện những kỹ năng cần thiết, để sau này trở thành nhà
văn, thơ nổi tiếng.
Sau đó,
Nguyễn Văn Siêu tìm đến những người thầy danh tiếng lúc bấy giờ để “bái sư học đạo”.
Năm 20 tuổi, ông theo học tiến sĩ Phạm Quý Thích ở Hải Dương, dành rất nhiều thời
gian để chép sách. Nguyễn Văn Siêu nổi tiếng học giỏi, vượt qua nhiều bậc danh
nho đương thời.
Dù vậy, ông không
vội đi thi để tìm đường quan lộ, mãi tới năm 26 tuổi mới lều chõng thử sức mình.
Ông đậu Á nguyên ở trường thi Hà Nội.
Đến năm
1838, ông tiếp tục thi đỗ Phó bảng ở kinh thành Huế. Tương truyền, đáng lẽ ông đỗ
đầu nhưng vì chữ xấu nên chỉ xếp thứ hai.
Khi vua Thiệu
Trị lên ngôi, ông được phong chức Thừa chỉ ở Nội các. Ông làm thầy dạy học cho
các hoàng tử, trong đó có Nguyễn Phúc Hồng Nhậm (vua Tự Đức sau này).
Sau khi lên
ngôi năm 1847, vua Tự Đức xuống chiếu cử Nguyễn Văn Siêu làm phó sứ sang Trung
Quốc năm 1849.
Theo tài liệu,
trong nội dung chiếu chỉ, vua Tự Đức phê rằng: “Khanh tính trời thông minh, học
vấn uyên bác, đi sứ lần này nhớ thu thập những điều tai nghe mắt thấy, qua các
danh lam thắng cảnh, cùng phong tục bên Bắc triều, phải lấy bút biên ghi chép tỉ
mỉ ngay, chờ lúc về trình trẫm xem; giúp trẫm thấy rõ ngoài xa muôn dặm”.
Ngay khi trở
về, Nguyễn Văn Siêu dâng lên ông vua hay chữ Tự Đức cuốn sách Vạn lý tập dịch
trình tấu thảo, được vua khen. Sau đó, ông tiếp tục được thăng chức Án sát Hà Tĩnh,
Án sát Hưng Yên.
Là người có
tính ngay thẳng, ông quan niệm “thà mắng ngay vào mặt, không thèm nói vụng sau
lưng”. Cuộc đời làm quan của ông vì thế cũng có không ít lần rơi vào cảnh thăng
trầm.
Nguyễn Văn
Siêu làm quan trong giai đoạn nhà Nguyễn đã suy yếu. Chứng kiến cảnh “chướng
tai gai mắt” chốn quan trường, ông cáo quan về ở ẩn năm 1854.
Ông tiếp tục
dạy học, biên soạn sách vở và sáng tác văn chương, thơ phú. Ông để lại cho đời
hàng vạn trang sách về lịch sử, văn hóa, địa lý, triết học, văn học.
Nói về Nguyễn
Văn Siêu, sách Đại Nam chính biên liệt truyện viết rằng: “Nguyễn Văn
Siêu ở Hàn Các đã lâu nên cáo văn điển sách của triều đình phần nhiều do ông soạn
thảo cả. Vì thế, văn học của ông được vua biết đến. Người đương thời đều tôn trọng
ông”.
Sau khi mất
(1872), ông được dân giáp Giang Nguyên tôn làm Thành hoàng, thờ chung với thần
sông Tô Lịch và Đô Đài Công Nguyễn Trung Ngạn thời Trần.
Năm 1865,
Nguyễn Văn Siêu đứng ra tu bổ đền Ngọc Sơn, Hà Nội. Trên núi Ngọc Bội (núi Độc
Tôn cũ), ông cho xây tháp đá, đỉnh tháp hình ngọn bút lông dựng ngược, thân tháp
có khắc ba chữ Tả Thanh Thiên (viết lên trời xanh), ngày nay thường gọi
đó là Tháp Bút.
Ngoài ra,
chính ông là người cho xây cầu Thê Húc để nối bờ với đền Ngọc Sơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ