Sau nhiều
năm viết, tôi nhận thấy viết thật ra không khó. Nhưng viết cho lôi cuốn, ngắn gọn,
trau chuốt, mà tạo sự suy nghĩ, tác động, kết quả, lại là chuyện khác. Kiến thức
chỉ là một phần nhỏ. Chuyển tải ý tưởng, thông điệp một cách chính xác và tạo sự
suy nghĩ cho người đọc là cả một nghệ thuật.
--
Giở đây,
nghĩ đến viết, tôi muốn thay đổi phong cách viết, và đa dạng hóa cách viết của
mình, để thử nghiệm và học hỏi. Tôi muốn làm điều này không phải vì muốn thu
hút thêm độc giả, mà vì mục tiêu tôi nhắm đến là “ít mà nhiều” (less is more).
Ngắn. Dùng câu cú và từ ngữ một cách chính xác, dễ hiểu nhưng diễn đạt được ý
tưởng mình muốn truyền tải. Viết câu ngắn lại nhưng truyền tải đầy đủ ý tưởng.
Viết bài ngắn nhưng nói được trọng tâm của vấn đề.
--
Tôi cũng muốn
viết thể loại văn tự do, nói lên suy nghĩ hay cảm xúc của mình, chủ yếu như một
loại nhật ký. Có bao nhiêu điều xảy ra trong cuộc sống mà trong đó có những điều
mình không thể, hay không muốn, thổ lộ cùng ai. Viết xuống tất cả những băn
khoăn, trăn trở, suy tư này cũng là một cách thiền. Ý thức về mình, suy nghĩ nội
tâm, và những biến đổi trong tâm tư đó, là điều rất nên làm. Nhưng tôi không có
thói quen viết nhật ký theo kiểu đó. Nếu có viết vào nhật ký thì toàn những kế
hoạch, công việc, dự án cho những điều cần làm. Tôi hoàn toàn không đề cập đến
suy tư hay cảm xúc của mình. Rất tiếc viết nhật ký không còn là một thói quen
mà các thế hệ trước đây, nhất là người Tây phương, thường thực hiện. Vào lúc
này, tôi nghĩ rằng viết như một hình thức tự phản chiếu (self-reflection) có
tác dụng tích cực cho việc tu thân.
--
Vừa qua tôi
có đọc bài “Viết như một con đường dẫn đến lòng trắc ẩn” (Writing as a Path to
Self Compassion) của Kim Schneiderman, thấy có nhiều ý tưởng hay. Schneiderman
cho rằng nhiều người tử tế với bạn bè, với người khác nhưng lại khắt khe với
chính mình. Cho nên khi viết về mình nên dùng ngôi thứ ba, như cô ấy, anh ấy,
người ta/họ thay vì tôi, mình. Khi viết về những khó khăn thử thách trong cuộc
sống ở ngôi vị thứ ba, thì khi đọc lại chúng ta dễ cảm thông và thấu cảm cho
người trải nghiệm. Schneiderman cho biết nhiều trường đại học bên Mỹ, như
California, Michigan, Ohio v.v… thực hiện các cuộc thử nghiệm đã đi đến kết luận
rằng người ta có xu hướng dịu dàng hơn với bản thân khi nhìn nhận lại cuộc sống
của mình ở ngôi thứ ba. Viết như thế sẽ sử dụng và phát huy được lòng trắc ẩn
trong chúng ta khi chính nó bị chế ngự bởi tâm lý muốn bảo vệ chúng ta từ những
vết thương của quá khứ. Đây là dụng cụ để giúp chúng ta tìm cách trở lại con đường
của trái tim, của tình yêu thương.
--
Hồi còn bé,
tôi mê phim Sác-lô (Charlie Chaplin). Những phim của Chaplin đã định hình nên
phần nào triết lý sống trong tôi. Tôi thích hầu hết các phim của ông: vui buồn
lẫn lộn và cảm động đến nghẹn ngào. Phim nào dường như tôi cũng cười ngất ngây,
nhưng cũng đầy tình trắc ẩn với lòng nhân ái của nhân vật này. Một trong những
phim tôi thích nhất là “Nhà Độc tài Vĩ đại” (The Great Dictator). Cuối phim
Chaplin đã phát biểu thật hùng hồn như sau: “Chúng ta suy nghĩ quá nhiều và cảm
nhận quá ít. Hơn máy móc, chúng ta cần nhân bản; hơn sự thông minh, chúng tôi cần
sự tử tế và khéo léo. Nếu không có những phẩm chất này, cuộc sống sẽ trở nên bạo
lực và tất cả sẽ bị mất mát”.
Trích từ
bài của Phạm Phú Khải -- Viết: Viết gì, viết thế nào?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ