Chánh Niệm là nguồn năng lượng tỉnh thức đưa ta trở về
với giây phút hiện tại và giúp ta tiếp xúc sâu sắc với sự sống trong mỗi phút
giây của cuộc đời.
(Thiền sư Thích Nhất Hạnh)
GIEO TRỒNG HẠNH PHÚC
Hạnh phúc cần gieo trồng, chăm bón hàng ngày. Hạnh phúc không phải từ bên ngoài đến, cũng không ai mang đến cho mình. Mà chính ta phải là người gieo trồng nó để gặt lấy những cây trái ngọt để có an lạc và thảnh thơi.
Hãy tưởng tượng ta đang ngắm mặt trời mọc với một số người. Trong khi những người
khác đang thưởng thức khung cảnh đẹp đẽ ấy thì ta lại “bận rộn” với những thứ
trong đầu mình. Ta bận rộn và lo lắng cho những kế hoạch của ta. Ta nghĩ về quá
khứ hoặc tương lai mà không thực sự có mặt để trân quý cơ hội đó. Thay vì thưởng
thức cảnh đẹp của buổi bình minh, ta lại để cho những khoảnh khắc quý giá ấy
trôi qua oan uổng.
Chúng ta thường quá bận rộn đến nỗi quên mình đang làm gì, hoặc có khi ta quên
mình là ai. Thậm chí có người quên mất là mình đang thở. Ta quên nhìn những người
thương của ta và trân quý sự có mặt của họ, cho đến một ngày họ đi xa hay qua đời
ta mới thấy hối tiếc. Có khi rảnh rỗi đi nữa, ta cũng không biết cách tiếp xúc
với những gì đang xảy ra trong ta. Vì vậy ta mở ti vi lên xem hoặc nhấc điện
thoại gọi cho ai đó. Ta nghĩ làm như thế là ta có thể trốn thoát được chính
mình.
Để thưởng thức trọn vẹn những món quà mà cuộc sống ban tặng, chúng ta phải thực
tập chánh niệm trong mọi lúc, mọi nơi dù đang đánh răng, chuẩn bị thức ăn sáng
hay lái xe đi làm. Mỗi bước chân, mỗi hơi thở có thể là một cơ hội đem đến cho
ta niềm vui và hạnh phúc.
ƯƠM MẦM HẠT GIỐNG CHÁNH NIỆM
Theo lời Bụt dạy, chánh niệm là nguồn suối phát sinh hỷ
lạc. Hạt giống chánh niệm có trong mỗi chúng ta nhưng thường thì ta quên tưới tẩm
hạt giống đó. Nếu biết cách nương vào hơi thở, nương vào bước chân của mình,
chúng ta có thể tiếp xúc được với những hạt giống an lành ấy và cho phép chúng
biểu hiện. Thay vì nương vào những ý niệm trừu tượng về Bụt, về Chúa hoặc về
Allah, chúng ta có thể tiếp xúc được với Bụt, với Chúa trong từng hơi thở và bước
chân của mình.
Điều này nghe có vẻ dễ dàng và ai cũng có thể làm được, tuy nhiên đòi hỏi ở
chúng ta một sự tập luyện. Quan trọng là tập dừng lại. Dừng lại như thế nào? Dừng
lại bằng hơi thở vào ra và bước chân của mình. Vì vậy pháp môn căn bản của
chúng ta là hơi thở ý thức và bước chân chánh niệm. Nếu nắm vững những pháp môn
này, chúng ta có thể ăn, uống, nấu nướng, làm việc, lái xe… trong chánh niệm.
Và chúng ta luôn luôn an trú trong giây phút hiện tại, bây giờ ở đây.
Thực tập chánh niệm (smrti) đưa đến định (samadhi) và định đưa đến tuệ
(prajna). Tuệ giác mà ta đạt được từ sự thực tập chánh niệm có khả năng giải
phóng chúng ta ra khỏi những tình trạng sợ hãi, lo âu, tuyệt vọng và đem lại hạnh
phúc đích thực cho ta. Chúng ta có thể sử dụng những đối tượng đơn giản như
bông hoa để thực tập chánh niệm. Khi cầm bông hoa trong tay, chúng ta ý thức về
bông hoa. Hơi thở vào ra giúp ta duy trì ý thức. Thay vì để cho những suy nghĩ
trấn ngự hoặc lôi kéo, ta trở về có mặt cho bông hoa và thưởng thức vẻ đẹp của
bông hoa. Định lực sẽ trở thành nguồn suối phát sinh niềm vui trong ta.
Cuộc sống đầy dẫy khổ đau. Nếu không đủ hạnh phúc, ta sẽ không chăm sóc được nỗi
khổ đau và tuyệt vọng của mình. Chúng ta hãy thực tập với tinh thần nhẹ nhàng
thư thái, với tâm hồn rộng mở bao la và với một trái tim sẵn sàng lắng nghe, chấp
nhận. Thực tập là để nuôi lớn hiểu biết chứ không phải để phô trương hình thức.
Có chánh niệm, ta có thể nuôi lớn được niềm vui trong ta, giúp ta xử lý tốt hơn
những khó khăn thách thức trong cuộc sống và biết cách chế tác tự do, an lạc,
thương yêu trong mỗi chúng ta.
Cuốn sách dành cho ai?
Những ai muốn tìm hiểu về thiền định
Những ai muốn thực tập chánh niệm thông qua những hoạt
động hàng ngày
Những ai muốn tìm bình yên giữa cuộc sống hối hả và
bon chen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ