(Đinh Tuấn)
Một thanh niên nhìn thấy người Thầy thời tiểu học của mình tại
một đám cưới. Anh ta đến chào người thầy với tất cả sự kính trọng:
-Thầy ơi...!
-Thầy có nhớ em không ạ...?
Thầy giáo nói:
- Thầy không nhớ lắm, hãy nói về em xem nào...?
Thời em còn đi học, thầy đã trực tiếp dạy em...!
Người học trò nói: Em đã học lớp Ba của thầy hồi đó, em đã thi
môn Tập làm văn, chỉ có điểm 2, là điểm thấp nhất trong lớp. Em chắc là thầy
nhớ chuyện đó mà...!
Em còn nhớ...! Các bạn trong lớp rất giỏi văn và rất nhiều bạn khác
cũng viết tốt. Chỉ có em là điểm thấp nhất lớp...! Giây phút đó em thật sự lo
sợ..., Thầy sẽ nêu tên em ra trước các bạn trong lớp.
Sợ thầy đọc bài ấy cho cả lớp nghe. Nhưng không... Thầy xếp lại
gọn gàng và cất lại trong cặp.
Thầy đã không nêu tên về tác giả bài văn “bét” đó. Thầy không
nói với em một lời nào và cũng không bao giờ đề cập chuyện đó với bất cứ ai.
Suốt những năm tiểu học, không một giáo viên hay học sinh nào biết và nói với
em về chuyện làm văn dở. Em nghĩ Thầy đã “cứu vớt” cho “danh dự” của em ngày
đó, một học sinh còn bé chưa đầy 10 tuổi...
Thầy không nhớ em sao...? Sao thầy lại không nhớ em được, thưa
Thầy...! Em chắc là thầy phải nhớ câu chuyện em không muốn làm em xấu hổ. Đó là
một câu chuyện không thể nào quên...!
Người thầy đáp:
-Thầy không thể nào nhớ được vì bài làm văn của em dù có giỏi
hay tệ, nhưng đó chính là cảm xúc của em. Bất cứ ai cũng trân trọng những cảm
xúc chân tình của người khác. Thầy cũng nên làm thế...!
Thầy nghĩ rằng: Bài văn của em nhất thời chưa trau chuốt, chưa
đi vào trọng tâm của đề bài, nhưng tình cảm của em trong bài thì có...! Điểm số
của em nhận được, dù thấp, đó chính là bài học quý cho em...! Thầy không muốn
số điểm thấp sẽ còn nữa... Cho nên Thầy không nên biết người đó là ai, và cũng
không nên nhắc lại việc đó vì Thầy tin rằng: “Em sẽ tự biết sửa đổi, biết đứng
lên khi bị vấp ngã trong cuộc đời sau này...!”
Giáo dục là làm cho con người biết hướng thiện...!
Giáo dục không phải là sự trừng phạt...!
Tôi đã đúc kết lại bằng một bài học nhân văn: "Một người
dẫn dắt phải là người biết VUN XỚI, chứ không phải là TRIỆT HẠ...!”.
(Đinh Trực-Chuyện Làng Quê)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ