Trong đoạn ghi âm có liên kết sau đây ông Kiệt kể chuyện từ khi ông ra Hà Nội làm tại Uỷ ban Kế hoạch và trực cho Thủ tướng Phạm Văn Đồng. Trực có 3 người là ông Tố Hữu, ông Đỗ Mười và ông Kiệt. Cả 3 lúc đó đều ở trong Bộ Chính Trị, nhưng trực chính là ông Tố Hữu.
Ông Kiệt nói là đều gây ấn tượng với ông nhất, ở Hà Nội cũng như các tỉnh miền Bắc là: “Gần như là ở các nơi không có nghĩ gì đến cái chuyện giao lưu hàng hoá.” Kế tiếp nhận định trên ông Kiệt cho biết là các vùng, các tỉnh, và các huyện, mà ông đã đến thăm ông không thấy có chợ.
Ông cho biết là ngay tại Hà Nội, khi họp rồi thì đi ra ngoài không kiếm được gì để ăn. Ông nói chế độ tem phiếu, bao cấp, và phân phối lúc đó dẫn đến tình trạng mà “bánh mì người ta nói ném chó mà còn chết.” Do đó ông “mời chị Ba Thi ra giúp làm bánh mì” cũng như tổ chức các cửa hàng bách hoá. Ông cũng gọi ông Mười Năng ra tổ chức, bảo đảm cho chuyện ăn uống của công nhân ở Trị An. Ngoài ra cũng tổ chức để cán bộ ở Hà Nội có cái ăn sau các buổi họp.
Gần cuối băng ghi âm, ông kể: “Sau đó ông Tố Hữu ổng phát hiện. Ổng bảo: ‘Dẹp… Không có nồi nhôm sau khi họp được, soong chảo gì ở Hà Nội… Dẹp…’ Còn tôi đến Lữ Gia… các anh em Hà Nội cũng mời khách. Đến đó [ông Kiệt tặc lưỡi], các ông lâu lâu lên coi các sổ sách bắt Lữ Gia ghi lại, coi tên tuổi của ông nào đến ăn phở, ăn nầy kia… Tôi về tôi nói với ông Mười Năng tôi dẹp.”
Sau đó ông Mười Năng và bà Ba Thi bỏ về miền Nam. Theo ông Kiệt thì sau đó bánh mì ở Hà Nội lại cứng như các thanh củi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ