1. Gần 20 năm trước,
có lần mình đi Thượng Hải công tác, đi hãng Shanghai Airlines (FM), máy bay
xuống phi trường Pudong lúc 1h sáng. Các phương tiện công cộng đều đã nghỉ,
hành khách chỉ có thể đi taxi về trung tâm, cách 40km. Taxi ở TQ phần lớn là xe
cũ, có khung sắt để bảo vệ tài xế. Mình ngồi phía sau, đưa miếng giấy có địa
chỉ khách sạn cho anh tài xế, anh xác nhận là biết chỗ này, gần nhà anh. Mình
tiết lộ đây là lần đầu đến Thượng Hải để mua máy móc và đang là trưởng phòng
của 1 tập đoàn lớn. Trò chuyện 1 lúc thì mệt quá, ngủ gục, khi thức dậy thì
thấy xe chạy vào một con đường rất vắng, không có đèn đường, chỉ thấy container
cao chất ngất 2 bên. Mình hỏi ủa có đi đúng đường không sư phụ (trong tiếng
Hoa, người ta thường gọi tài xế là sư phụ), thì "sư phụ" đáp là yên
tâm, cỡ 10km nữa là tới, tao đi đường tắt. Nhìn lên đồng hồ tính cước thì thấy
rất cao, so với sự tìm hiểu với khách sạn thì đã gấp đôi rồi, đầu tiên nghĩ
bụng chắc anh tài xế này chở đi lòng vòng để kiếm thêm. Nhưng ngồi nghĩ lại, có
thể chở mình vô bãi đất trống nào đó thủ tiêu hoặc có lần, anh Q bạn mình, đi
Ấn Độ, đi taxi nửa chừng ở 1 làng hoang vắng thì mắc tiểu, tài xế mở cửa cho ra
vệ đường giải quyết nỗi buồn thì tài xế chốt cửa, vù xe đi mất, anh Q mất 2 cái
vali đồ, kể cả cái túi xách nhỏ có hộ chiếu và cả điện thoại trên xe. Cảm giác
thấy lo, nhưng nếu nghĩ xấu về họ thì cũng không nên, chắc vẫn là người tốt.
Nhưng rồi nghĩ lại, một thành phố gần ba chục triệu dân, đất chật người đông
thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mình ra đời làm thêm từ sớm, có sự lanh lợi
ngoài đường (street smarts), mắc mớ gì phải chết ở đây. Oh no! Nghĩ xong, bèn
móc điện thoại ra, giả vờ gọi cho người bạn, bảo là ngồi đợi tao nha, tài xế
nói sắp tới rồi, tao đi xe taxi, biển số taxi là,....(số dán ngược lên kính lái
bên phải), tao đang đi ở khu container không hà, mày ráng ngồi đợi tao ở hotel
nha". Đang nói thì thấy anh tài xế quay ngược xe lại, nói chạy nhầm đường,
rồi chở mình về đúng khách sạn.
2. Có người học giỏi,
đọc nhiều, mọi thứ có được do học thì họ có Book Smarts (sự giỏi giang sách
vở). Còn có người thì không thích học chữ nghĩa, ngại đọc sách, ra đời va chạm
sớm nên họ có Street Smarts (sự thông minh lanh lợi ngoài đường). Và cũng có
người có cả 2, vừa giỏi giang chữ nghĩa, vừa tinh khôn ở chợ đời, và đó là tinh
hoa của xã hội.
Mình gặp anh K ở Ba
Lan, một doanh nhân lớn. Anh nói, thế hệ của anh là những người rất đặc biệt,
vô tiền khoáng hậu (trước đó chưa có và sau này cũng có thể không). Đó là những
người học rất giỏi thập niên 80, xong cấp 3 với những thành tích học thuật vượt
trội, thì được cử sang Liên Xô và Đông Âu du học. Do có đầu óc tốt, nên chỉ cần
1 năm học tiếng ở ĐH ngoại ngữ, họ sang bên kia và hoà nhập ngay với sinh viên
các nước bản xứ, dù là tiếng lạ, tiếng khó (tiếng Hung, tiếng Tiệp, tiếng Ba
Lan,...). Thế rồi biến động lịch sử, các nước bạn chuyển đổi mô hình kinh tế xã
hội, những du học sinh này buộc phải vừa học vừa làm, phần lớn là buôn bán quần
áo giày dép, đồ điện tử gia dụng, đánh hàng từ TQ sang. Người này bày người kia,
và là trí thức nên họ chia địa bàn với nhau để tránh cạnh tranh, và trong lúc
làm, vẫn tranh thủ học để hoàn thành những bằng cấp phó tiến sĩ, tiến sĩ, cử
nhân, kỹ sư... chứ ít ai bỏ học. Chính sự sắp xếp thời gian tối ưu để vừa làm
vừa học, và đặc biệt là những kỹ năng Street Smarts có được do va chạm với xã
hội, đã giúp các doanh nhân ở đây sau này rất thành công, dù họ ở lại hay về
nước.
Một người có street
smarts, họ có thể xây dựng cơ đồ từ 0 thành 1. Ra đường tay trắng, họ vẫn kiếm
được miếng ăn, và có chút dư dả. Nhưng nếu một người chỉ có street smarts mà
không có book smarts, thì tầm khó mà lên cao. Khi có chút đỉnh thì sẽ dừng lại
để bảo toàn số vốn vì sợ, không dám bung lớn, không dám hùn hạp làm ăn. Tầm của
họ và bạn bè thấp nên hùn tiền nhau sẽ cãi rồi tan rã. Đại đa số tiểu thương ở
chợ hay trên phố, họ có street smarts, kiếm được tiền nhưng không lớn được. Và
họ cũng không muốn lớn. Vì sợ mất. Có tiền, nhưng không sang vì thiếu chiều sâu
của trí tuệ.
Còn ngược lại, có
book smarts không thôi, như đại đa số các bạn trẻ đang vô các trường kinh tế để
học với hy vọng trở thành giám đốc, cứ thấy cái gì hay là xách giỏ tới học,
sách nào hay là vội mang về đọc, thì chưa ai có thể trở thành chủ doanh nghiệp
chỉ từ giảng đường hay sách vở. Họ có thể vào các tập đoàn để làm, vì trong đó
có những đề bài có sẵn để họ giải, vì năng lực giải đề của họ rất giỏi. Tức vào
chỗ từ 1, họ có thể làm thành 2,
3... Còn kêu họ ra
ngoài đời làm, bắt đầu chẻ củi rang đậu để xây dựng cơ đồ chẳng hạn, thì là
điều không thể, vì 15 phút là mỏi lưng. Và thấy không việc gì phải hạ mình làm
như thế. Cũng không thể ôm thùng hàng đứng đường rao bán, vì sĩ diện. Họ chỉ có
thể làm giảng dạy, viết lách, nghiên cứu, hoặc trong kinh tế, chỉ có thể mở
được các DN kiểu tư vấn đầu tư, trade chứng khoán, trade tiền ảo....Họ cũng có
DN, nhưng thực tế chỉ là các văn phòng công ty tư vấn đầu tư trên mấy toà nhà ở
mấy thành phố lớn, nay mở mai đóng vì đâu có nhà xưởng máy móc trại thực nghiệm
hay phòng thí nghiệm gì. Có người đọc nhiều quá, học nhiều quá, biết nhiều quá,
thì nhu cầu giải toả xuất hiện. Họ viết cả ngày lẫn đêm, rồi đi diễn thuyết
khắp, 1 tay cầm micro và tay kia chém gió phần phật vào không khí. Nhưng vừa ra
đường đón xe đi giảng, có thể bị 1 anh xe ôm lừa và ôm cột điện khóc sưng mắt.
4. Nhiều người học
cực siêu, tốt nghiệp các trường danh tiếng trong và ngoài nước, nhưng sau này
không thấy có thành tựu gì lớn, vì họ chỉ có kiến thức, không có street smarts
để có được chữ dũng, chứ dám (vốn có được qua rất nhiều lần trực diện với
sinh-tử, được-mất, vui-buồn, đi-ở, giữ-buông...). Chỉ có những người vừa có đầu
óc và kiến thức (book smarts) và vừa thực tế cuộc sống dạy họ (street smarts),
cộng thêm sự chịu khó chịu cực, và ý chí kiên định đến tột cùng, thì mới có
thành tựu.
Bạn có thể hiểu vì
sao, người chiến thắng trong các cuộc thi chữ nghĩa hay phỏng vấn mấy vòng để
tuyển dụng, vào thấy họ làm không giỏi như những thành tích của họ trong quá
khứ. Các tập đoàn lớn hiện nay đã thay đổi, sau khi qua những vòng thi về book
smarts, họ yêu cầu những ứng viên này ôm thùng hàng ra chợ đứng bán, gặp tiểu
thương đại lý để hoàn thành các bảng câu hỏi, hoặc cử tới nhà máy đứng làm sản
xuất vài tháng, cử đến nơi xa xôi thử lửa vài năm trước khi rút về trụ sở chính
và bắt đầu công tác lãnh đạo. Trong quá trình đó, rơi rụng dần người tào lao,
chỉ có những người đủ book smarts và street smarts, căng tràn nhiệt huyết của
sự dấn thân và năng lực chịu đựng, mới thành hạt nhân lãnh đạo.
Bạn cũng có thể hiểu
vì sao, những ông chủ Do Thái hay Hoa Kiều, họ thường bắt con cái họ, cỡ cấp 2
là phải bắt đầu vào lao động với cha mẹ (cha mẹ có nông trại thì vô làm nông,
có xưởng vô làm xưởng, có cửa hàng thì ra làm cửa hàng, có gì làm nấy...).
Nhưng làm và học đi đôi, ở nhà cũng phải đọc sách, đi hội thảo, tự đào tạo
thông kim bác cổ. Còn cũng có những xã hội, cha mẹ ngây ngô dành hết tình
thương yêu cho con, chỉ cho con ngồi học và học, chở đi học hết ngoại ngữ tới
cờ vua, bơi lội tới đàn ca sáo nhị..., với hy vọng là nó có thể làm cái gì đó
lớn lao sau này, nhưng thực tế thì không như kỳ vọng. Tất cả đều như tựa 1 cuốn
tiểu thuyết lừng danh, "hãy để ngày ấy lụi tàn".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ