- Cô còn tiền giúp anh một ít!
- Anh nghĩ sao đi hỏi tiền em?
- Anh kẹt quá mới hỏi cô, thật sự Anh rất ngại!
- Thôi được rồi, Anh nhắn số tài khoản qua đây. Em
gửi Anh 2 triệu tiêu vặt. Còn vay mượn thì em không có. Anh em
trong nhà, Em nói Anh đừng giận, Anh ngu như từ ấy!
- Cô nói gì Anh không hiểu?
- Thì Anh giờ còn quan tâm gì ngoài đống nợ và
những con số mà biết chuyện ngoài xã hội. Thôi nhắn số tài
khoản cho em!
Gọi là Anh vì là con Bác họ đằng ngoại, chứ Anh kém
tôi một tuổi và học thua hai lớp. Thuở còn “ở truồng tắm
mưa” chơi rất thân vì hợp tính và chung ngõ với nhà Ngoại.
Tuổi thơ Anh không mấy êm đềm, vì bố mẹ Anh hay
lục đục. Mẹ Anh, dân phố thị, ưng bố anh mà nhìn vào chắc không
ai hiểu lý do cho quyết định của bà. Bác gái đẹp, cổ cao ba ngấn, da
trắng hồng từ khuôn mặt đến gót chân. Dù sau này về dưới quê,
cũng việc đồng áng lam lũ như bao người khác, nhưng Bác gái vẫn
cốt cách nhẹ nhàng, thanh nhã và toát lên vẻ đẹp của người nơi
phố thị. Bố anh là thương binh trên chiến trường phía Bắc. Bị
mảnh đạn pháo của giặc tàu găm trúng phần đầu, nên thần kinh không
ổn định. Bình thường Bác trai hiền như cục đất, nhưng khi trái
gió trở trời thì như quỷ dữ. Có hôm Bác gái đang tắm trong nhà
tắm che tạm bằng liếp cót, Bác trai uống rượu đâu về rượt Bác
gái khỏa thân loã lồ chạy cùng khắp xóm. Bác chỉ sợ ông Ngoại tôi
thôi nhưng hôm ấy ông tôi đi họp. Ai can ngăn sẽ bị vác gậy phang
luôn. Càng về sau Bác trai càng nghiện rượu. Vì thế mà những
trận đòn ngày một dày hơn. Chỉ khi hai Anh con Bác lớn và sức
khỏe Bác kém hẳn thì mới đỡ. Khi tôi học năm 3 ĐH thì nghe tin
Bác mất. Nghe tin ấy, tôi thầm nghĩ trong lòng, thôi thì dù sao
cũng là giải thoát cho tất cả.
Anh học Nông Nghiệp 1 Hà Nội, ra trường thì xin làm
Sales cho một hãng cám chăn nuôi.
Vài năm sau, khi tôi về quê chơi, Anh đã làm phụ
trách vùng cho hãng. Lương giáo viên tôi hồi ấy chưa tròn 3
triệu một tháng thì lương, thưởng của Anh đã năm bảy chục
triệu. Đi cà phê, nghe Anh kể, Anh còn buôn cả thuốc tăng trọng,
chất tạo nạc của bọn đánh hàng từ TQ về cho các trang trại nuôi heo.
Tôi nghe xong, chỉ khuyên Anh nên dừng lại. Tôi nói “Anh
đã có nhà tp, có đất để dành, có xe hơi tiền tỉ. Anh đừng làm
việc ấy nữa. Biết là một vốn, bốn lời. Nhưng nó là vấn
đề đạo đức. Nó còn nguy hại hơn buôn ma tuý, vì ma tuý chỉ bán
cho con nghiện, chứ thứ ấy nó giết người từ từ không trừ
một ai cả”!
Anh nghe xong chỉ gật gù, rồi lảng sang chuyện khác.
Từ ngày Ngoại mất, tôi ít về quê nên không có dịp
gặp Anh. Cách đây vài năm nghe tin vợ chồng Anh ly hôn. Chị vợ
là giáo viên mẫu giáo ôm con về ngoại sống ly thân hơn một năm
thì ra toà ly dị. Hỏi lý do thì nghe kể Anh vướng vào lô đề,
cờ bạc. Bán sạch, mất sạch, ai có thể vay cũng đã vay bằng hết.
”Đói ăn vụng, túng thì làm liều”. Đang từ con người đàng hoàng,
uy tín. Anh trở thành kẻ nát rượu và vay nợ khắp nơi.
Cách đây hai năm, dạo dịch chưa căng, dịp hè tôi về
quê giỗ Ngoại. Rủ Anh đi cà phê, ngồi nhìn Anh bệ rạc lắm. Mới
chưa tới 35 tuổi, mà nhìn như ông lão 60, quần áo thì lôi thôi,
tóc tai thì bờm xờm, mắt thì lờ đờ như mắt cá thiếu oxy vì
say rượu hồi hôm. Anh nói
“Anh dành được hai trăm, vay vợ chồng thằng P em, anh mua
lấy con xe Vinfast Fadin chạy đỡ. Chứ giờ đi làm xe con quen rồi,
đi xe máy chạy cả ngày chịu không được, với khách hàng họ nhìn
mình với con mắt khác cô mày ạ”!
Tôi bảo Anh “sao đầy xe cùng phân khúc ấy không mua,
mà mua chi xe ấy”?
Nói vậy, rồi cũng chỉ biết động viên Anh, để mong
Anh làm lại cuộc đời. Nhưng hôm qua, khi nghe xong cuộc điện thoại
đó, tôi biết là Anh đã khó lòng mà quay đầu lại.
Phải chăng nhân - quả là đây? Nó đến sớm vậy sao?
Từ fb Lê Huỳnh Phương Thảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ