Trong khi bị
bao vây bởi cả trăm sinh viên sau buổi nói chuyện ở Hà Nội, để thoát thân, tôi
phải hứa với một bạn sinh viên là sẽ chia sẻ 5 thói quen làm việc hiệu quả nhất
của tôi trong 20 năm vừa qua.
Suy nghĩ lại,
tôi thấy một thói quen cần hơn cả 5 thói quen dưới đây là tập nói “NO”, vì nếu
không, vợ con sẽ mắng mỏ, thân thể sẽ la rầy và ngày nghỉ lễ trên bãi biển thơ
mộng sẽ thành một ngày trên máy tính cho BCA.
1. VIẾT RA
ĐIỀU PHẢI LÀM
Mỗi sáng,
việc đầu tiên sau khi tập thể dục là tôi tìm một chỗ vắng, với cuốn sổ và ly cà
phê, viết ra 10 điều tôi dự định sẽ làm trong ngày (Things To Do). Bắt đầu bằng
những việc quan trọng trước và những việc đã ghi nhớ trong các ngày qua mà chưa
hoàn tất. Tất cả chỉ mất 15 phút. Mỗi thứ hai đầu tuần, tôi kiểm lại hiệu quả
những việc đã làm và chưa làm trong tuần. Mỗi ngày đầu tháng và mỗi ngày đầu
năm, tôi cũng tiến hành quy trình tương tự. Thời này, tôi nghe người ta nói đây
là việc “tự phê và tự tha thứ”.
15 phút mỗi
ngày và 15 phút mỗi tuần, cộng với 30 phút mỗi tháng và 2 giờ mỗi năm khiến tôi
mất cả thảy 111 giờ hay 5 ngày. Tuy nhiên, tôi đã tiết kiệm không biết là bao
nhiêu thì giờ khỏi chạy lanh quanh vì lạc hướng, vì quên, hay vì bị những thứ
lăng nhăng khác quấy nhiễu.
2. SUY
NGHĨ, NÓI VÀ LÀM CHẬM CHẠP
Hồi trẻ tôi
có thói quen phản ứng rất nhanh, từ lời nói đến việc làm, đôi khi không kịp suy
nghĩ. Do đó, tôi phạm nhiều lỗi lầm ngu xuẩn, nhất là khi đối phó với những cáo
già của trường đời. Tôi đã lầm tưởng khi cho rằng sự nhanh nhẩu của tôi minh chứng
một kỹ năng siêu đẳng và làm người đối diện thán phục. Đôi khi, tôi hứa hẹn quá
khả năng thực hiện; nhiều lần, tôi quên mục đích tối hậu của mình trong phi vụ.
Dĩ nhiên, nếu đề nghị đến từ một chân dài hấp dẫn, câu hỏi đầu tiên là tôi ký ở
chỗ nào?
Lúc này,
tôi không bao giờ trả lời một đề nghị làm ăn gì trước 10 ngày. Tôi muốn tôi và
nhân viên suy nghĩ thật kỹ và khảo cứu (research) thấu đáo về nhiều góc cạnh.
Khi trả lời, tôi có nhiều lối thoát (escape clauses) để phòng vệ khi phi vụ
không đi theo mong muốn. Sau cùng, tôi cố ý thi hành chậm chạp mọi điều khoản để
nhận rõ những lỗ hổng và để có thì giờ điều chỉnh.
Nhiều bạn
làm ăn thường tiếp thị là dự án hay công ty này thuộc loại “cơ hội ngàn năm một
thuở”. Tôi thấy các cơ hội ngàn năm này gõ cửa mỗi ngày khắp nơi.
3. ĐÃ LÀM
THÌ ĐỪNG SỢ
Khi đã quyết
định bắt tay làm, chăm chú vào việc hoàn tất phi vụ. Luôn luôn thực tế nhận định
là thách thức và khó khăn sẽ đến từng giờ từng ngày. Đây không phải là lúc than
thân trách phận hay tìm cách đổ lỗi cho người khác. Mình hoàn toàn chịu trách
nhiệm phần vụ của mình và sẵn sàng trả giá cho mọi sai lầm thất thoát. Nhìn thẳng
vào mục tiêu và không sợ sệt trước bất cứ áp lực gì. Mở rộng trí óc để đón nhận
đề nghị và phê bình, nhưng không bao giờ “nhận rác” từ kẻ đối nghịch hay ganh tị.
Bình tâm với
kết quả hàng ngày. Sáng tạo cùng đội ngũ để tìm giải pháp, không phải để “bới
lông tìm vết”. Say sưa với những khám phá mới, học hỏi mới và quan hệ mới. Vui
vẻ và lạc quan trong mọi hoàn cảnh, dù rằng thực tại có khó khăn đến đâu. Nhưng
cũng đừng bay cao quá mà hoang tưởng vô lối. Thua keo này, bày keo khác. Tiếp tục
đi.
Dù trong
lòng có sợ cũng phải tự bảo lòng là “can đảm”. Tự kỷ ám thị là một phương thuốc
hữu hiệu cho tầm nhìn tích cực. Hollywood có câu, “đừng bao giờ để bọn chúng thấy
mình đang đổ mồ hôi lạnh”. Phải lì lợm thôi.
4. GIỮ LỜI
HỨA
ong bậc
thang giá trị về đạo đức kinh doanh, giữ lời hứa là định chuẩn cao nhất. Từ
chuyện nhỏ đến chuyện lớn, lời hứa là một “bản vị” quan trọng hơn tiền bạc nên
tôi tiêu xài rất dè sẻn. Khi tôi lập một cuộc hẹn với bất cứ ai, dù với một
nhân công, tôi cố gắng đến đúng giờ. Nếu một sự cố gì ngăn chận, tôi luôn điện
thoại trước 10 phút để thông báo và xin lỗi.
Với những
chuyện lớn hơn, trong các dự án làm ăn với đối tác, tôi luôn nói rõ những điều
tôi không có khả năng thực hiện, trước khi “gáy” về năng lực của mình. Minh bạch
giúp rất nhiều trong việc giữ lời hứa vì đối tác của tôi không bao giờ có những
“mong đợi” ngoài tầm tay. Quan trọng nhất là chuyện tiền bạc. Hai mươi năm qua,
tôi không vay mượn một đồng nào, kể cả tiền ứng trước của các thẻ tín dụng. Việc
kiếm tiền để trả lãi suất đúng hẹn là một kinh doanh thực sự gay go, nhất là
trong
những cuộc
khủng hoảng kinh tế. Do đó, dù phải trả giá cao khi bán cổ phiếu thay vì trái
phiếu, tôi vẫn hoan hỉ chấp nhận vì không muốn làm mất lời hứa của mình. Đặt
OPM (tiền người khác) ở vị trí ưu tiên hơn tiền của mình là cách hay nhất để
người ngoài tiếp tục tin cậy và làm ăn với mình.
5. GIỮ NIỀM
TIN
Ông Khổng Tử
nói “vi nhân nan” (làm người khó). Ông Alan nói, làm việc kiếm tiền còn khó
hơn. Dĩ nhiên, các ông quan nói, kiếm tiền dễ ẹc. Nhưng ngay cả các quan, cũng
thường xuyên đối diện với khó khăn và tuyệt vọng. Đây là những lúc “niềm tin”
đem lại cân bằng cho tình thế và tiếp tục giữ lửa cho hành trình.
Tôi luôn
cho rằng tài sản mềm quý giá nhất của xã hội, của quốc gia, của công ty, của cá
nhân là niềm tin. Ngoài sự đam mê để tìm cái vui thú vị cho mọi việc lớn nhỏ,
chúng ta cần niềm tin vào sự thành công sau cùng của dự án, của lý tưởng hay của
định mệnh. Hãy nhớ là thua cuộc chỉ là tình trạng tạm thời, bỏ cuộc biến nó
thành thất bại. Còn niềm tin thì chưa bỏ cuộc. Quan trọng như vậy, nên niềm tin
không thể được tạo dựng hời hợt mà phải trải qua mọi thử thách, thí nghiệm, khảo
sát và sàng lọc. Không phải thầy cô cha mẹ nhồi vào đầu óc từ bé, xã hội bạn bè
chung quanh lập đi lặp lại mà “niềm tin” thành một giáo điều bất di dịch, luôn
hợp thời hợp cảnh hợp tình. “Không ngừng đặt câu hỏi” là nhắc nhở gối đầu giường
của tôi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Khi người bán hàng nhanh nhẩu “tin tôi
đi hay tin đồng chí đó đi”, tôi thấy nhiều lý do để chạy và không nhìn lại.
Không biết
vì lúc này mưa nhiều hay vì trời đã sang thu, nên biển Long Hải vắng hẳn đi dù
cuối tuần. Ngay cả những con chim, có lẽ vì vừa đọc bài viết của tôi, nên cũng
lười biếng và lơ đãng. Nhưng dù sao, tôi cũng vẫn yên bình trong góc nhỏ này của
biển lớn. Đằng sau tôi, các bạn chuyên gia và doanh nhân cùng quan chức đang
đăng đàn bàn luận về “giải pháp cứu bất động sản” và “hiện tượng bỏ đi của các
nhà đầu tư FDI”. Các đề nghị đa dạng nhưng cốt lõi thì vần là “xin-và-cho”.
Người xin
và người cho đều rỗng túi. Tôi nghĩ các con chim ngoài bãi cát thông minh hơn
nhiều.
TS. Alan
Phan - Trích từ sách Góc nhìn Alan: Những bài chưa xuất bản
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ