Dưới đây
chúng tôi xin phép đăng lại bài của GS Hoàng Tụy đúng về “căn bệnh” bằng dỏm
này 11 năm trước. Xin cảm ơn báo Tia Sáng, và Nxb Thế giới.
GS Hoàng Tụy (1927-2019). Ảnh Báo SGGP, 2012
HOÀNG TỤY:
Gần đây rộ
lên chuyện một số cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh mua bằng tiến sĩ, thạc sĩ từ
các đại học dỏm ở nước ngoài. Thật ra đây không phải là chuyện mới, mà đã xảy
ra ít nhất từ mươi lăm năm nay, và không phải chỉ có mua bằng thạc sĩ, tiến sĩ
mà cả những chức danh cao hơn như: viện sĩ, giáo sư danh dự, chuyên gia lỗi lạc,
danh nhân thế giới, v.v… Chỉ có khi lộ liễu quá và vì sự ngẫu nhiên nào đó (rủi
cho đương sự) thì sự việc mới bị xới tung lên, còn thường thì chuyện mua bán
này vẫn xuôi chèo mát mái.
Ở xứ ta, bằng
cấp chưa cần biết thật hay dỏm từ lâu vốn đã được ưa chuộng quá mức, bằng cấp
càng cao càng danh giá và có thể là bàn đạp để thăng tiến nhanh trên quan trường.
Từ thời cụ Nguyễn Khuyến đã có tiến sĩ giấy, từ thời Vũ Trọng Phụng đã có những
Xuân Tóc Đỏ, huống bây giờ toàn cầu hóa, hội nhập, kinh tế tri thức.
Đáng lo hơn
là sự sản xuất hàng loạt thạc sĩ, tiến sĩ kém, dỏm, do các đại học lớn của ta
liên kết đào tạo với những đại học nước ngoài chất lượng không bảo đảm, kiểu
như Đại học Irvine, Đại học Southern Pacific và các đại học trong danh sách đã
được công khai gần đây, có khi còn tệ hơn nữa. Có thể lãnh đạo các đại học của
ta bị choáng ngợp bởi những quảng cáo lừa mị, nhưng cũng có thể vì những động
cơ khác, không loại trừ chạy theo lợi nhuận bất chấp chất lượng.
Mấy ngày
qua công luận đã có những ý kiến phê phán rất xác đáng. Tuy nhiên đây chỉ
mới là phần nổi của tảng băng. Cần phải đi sâu hơn, phân tích kỹ hơn để nhận dạng
đầy đủ căn nguyên cái tệ nạn đáng hổ thẹn này nó là con vi rút ẩn mình đang gây
ra những căn bệnh hiểm nghèo tàn phá dữ dội cơ thể xã hội ta nếu không lo chữa
chạy.
Nói cho
đúng, cái bằng tiến sĩ của ông Phó Bí thư Yên Bái hay ông Giám đốc Sở Thông tin
Du lịch Phú Thọ cũng là bằng thật, đâu phải bằng giả, được cấp bởi một đại học
hoạt động công khai, đúng pháp luật của nước sở tại. Điều kiện trả tiền để
được cấp bằng thì họ cũng chẳng giấu giếm, không thể bảo họ lừa đảo. Mà ngẫm
cho kỹ, các bằng ấy có gì khác các bằng tiến sĩ thật, do một số đại học kém chất
lượng của ta cấp những năm qua. Ai dám chắc trình độ các tiến sĩ giấy khá
hơn các tiến sĩ “dỏm”? Đi xa hơn, hàng loạt giáo sư, phó giáo sư trong số đã được
Nhà nước long trọng công nhận trước sự chứng giám của các bậc hiền tài Quốc Tử
Giám đã chắc gì không phải là giáo sư “giấy”, giáo sư “dỏm”, ngay cả theo
tiêu chí quốc tế thấp nhất. Ngoài ra còn mấy tá viện sĩ mua được hay chạy được
từ các nước ngoài nữa. Dĩ nhiên ở đây tôi không gộp những viện sĩ thứ thiệt do
các viện hàn lâm nghiêm chỉnh bầu chọn, nhưng số này rất ít, và họ thường ít
xưng danh vì thừa hiểu “hữu xạ tự nhiên hương”.
Kể ra thì
ngay cả các chức danh viện sĩ mua được hay chạy được cũng đều là “thật” cả vì đều
có giấy chứng nhận hẳn hoi là thành viên (member) của những tổ chức mang tên viện
hàn lâm, viện tiểu sử danh nhân, hoạt động đàng hoàng ở Mỹ, Anh, Nga,…
Các viện này rao bán các chức danh chẳng khác gì các đại học bán bằng cấp với
giá rẻ, có khi chỉ cần vài ba trăm USD cũng đã có chức danh “thành viên”
(member) của viện hàn lâm này nọ (mà thành viên viện hàn lâm thì lập tức được dịch
ra là viện sĩ), hay “danh nhân thế giới” (có tên trong tập sách Who’s Who của họ),
“chuyên gia quốc tế hàng đầu”, “bộ óc vĩ đại”, v.v. Cũng có khi chẳng phải trả
đồng nào gặp lúc họ khuyến mãi. Một số các viện đó (kiểu như Viện Hàn lâm New
York của Mỹ, hay Viện Hàn lâm Khoa học Tự nhiên của Nga) thật ra là những hiệp
hội khoa học, kết nạp hội viên rất rộng rãi (có khi đến hàng mấy vạn hội viên),
chỉ cần đóng một khoản tiền hay nộp niên liễm một lần là được cấp giấy chứng nhận
hội viên (dịch ra tiếng Việt thành viện sĩ – thành viên của một viện hàn lâm).
Ở các nước phát triển, chẳng mấy ai coi trọng các chức danh dỏm đó. Của
đáng tội, thỉnh thoảng cũng có vài bạn Việt kiều về nước mang những thứ đó ra
khoe, gây thêm nhiễu vào một môi trường đã rối ren.
Vậy xét cho
cùng việc mua bằng tiến sĩ của hai ông Ngọc và Ân (Phó Bí thư tỉnh và Giám đốc
Sở) cũng không sai trái gì ghê gớm hơn việc tương tự của nhiều vị viện sĩ, danh
nhân thế giới, bộ óc vĩ đại, v.v. Cái sai đáng chê trách nhất là từ phía cơ
quan đã khuyến khích họ mua bằng tiến sĩ hay thạc sĩ để thăng chức. Còn nếu ai
đó xưng danh rõ ràng tiến sĩ Đại học Irvine, tiến sĩ Đại học Southern Pacific,
hay viện sĩ Viện Hàn lâm New York, thì đó cũng là quyền tự do của mỗi người.
Cái sai lớn nhất ở chỗ chỉ lập lờ “tiến sĩ, viện sĩ,” không cho ai biết
là tiến sĩ viện sĩ để diện chơi hay tiến sĩ, viện sĩ danh giá thứ thiệt. Càng
sai hơn nữa nếu người phụ trách công tác xét chức danh giáo sư, phó giáo sư mà
lại đi tự phong một chức danh Nhà nước chưa đặt ra. Muốn chính danh, muốn hợp
pháp, xin hãy ghi rõ viện sĩ viện hàn lâm nào. Dù cho là viện hàn lâm thứ thiệt
thì vẫn có khoảng cách lớn giữa Viện hàn lâm Khoa học Pháp, hay Viện Hàn lâm Quốc
gia Hoa Kỳ với viện hàn lâm một nước chậm phát triển. Ở các xứ văn minh người
ta đều làm như vậy. Phải chăng vì chỉ số IQ ta quá cao nên mới có bấy
nhiêu chuyện rắc rối cần bàn.
Cách đây mấy
năm đã từng có chuyện một người trước học ở Liên Xô cũ, chẳng có thành tích gì
đặc biệt, nhưng nhờ tiền làm ra được vào thời buổi nhá nhem khi Liên Xô sụp đổ
nên kiếm được chân thành viên của một số tổ chức mệnh danh học thuật nào đó, thế
là được giới thiệu về nước với chức danh viện sĩ 5 viện hàn lâm ở châu Âu,
rồi được đề cử vào Ủy Ban TƯ Mặt trận Tổ Quốc, và giữ những chức vụ quan trọng ở
một đại học lớn (về sau cái ông 5 lần viện sĩ ấy được công nhận PGS, thành ra
cái chức danh lố bịch PGS viện sĩ !).
Có phải các
cơ quan Nhà nước vì thiếu hiểu biết mà để xảy ra những chuyện bi hài như vậy
không? Tôi xin được phép nghi ngờ đây không phải chỉ vấn đề năng lực,
trình độ, mà còn là vấn đề đạo đức.
Vấn đề năng lực, vì những người chưa từng có một công trình khoa học nghiêm túc
nào hay chỉ có một vài công trình mà đã lâu xa rời công tác giảng dạy và nghiên
cứu lại được giao trách nhiệm chủ trì các hội đồng phong các chức danh khoa học
thì làm sao không phạm sai lầm ?
Vấn đề đạo
đức, vì nếu những người bản thân thiếu trung thực, thiếu công tâm được giao
trách nhiệm quản lý một đơn vị hay lãnh đạo một công tác đòi hỏi cao tính trung
thực, sáng tạo thì làm sao tránh được đạo đức giả ? Khi mà cấp trên (trong bộ
máy công quyền) không đàng hoàng thì làm sao giáo dục được cấp dưới đàng hoàng?
Kinh nghiệm
các nước đều cho thấy, khi thiếu trung thực bắt đầu từ những chuyện tưởng là nhỏ
trong đời sống xã hội bị bỏ qua thì cuối cùng tất yếu sẽ dung túng tham nhũng,
làm ăn dối trá chụp giật, không khuyến khích sáng tạo, chỉ cần bắt chước, ăn cắp,
khôn ranh, như vậy sẽ chẳng có hy vọng gì cạnh tranh nổi để tồn tại, chưa nói để
phát triển bình thường, càng khó trở thành con rồng, con hổ gì trong thế giới
này. Thử nghĩ xem: với kiểu tăng trưởng như ta, dù có tăng trưởng đến 15% năm
thì bao nhiêu năm nữa mới đuổi kịp Thái Lan, Malaysia ? Huống chi tăng
trưởng 10% thì phải trừ đi ít nhất 5 – 6% do môi trường hủy hoại, do ăn vào
tương lai con cháu, do làm kém chất lượng, làm hư hỏng phải làm đi làm lại (nhớ
rằng mỗi lần làm lại vẫn được tính vào tăng trưởng !). Cho nên là người Việt
xin đừng ai nghĩ gian, dỏm chỉ là chuyện nhỏ, chuyện vặt, không đáng lo.
Hoàng
Tụy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn rất nhiều ạ